Lâm nhìn quanh nhưng không thấy ai, anh lấy bật lửa ra châm điếu thuốc rồi đưa lên môi rít một hơi.
Cộp...
Lâm nhíu mày và đi về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy vài chú sóc nhỏ đang chạy qua chạy lại. Lâm bực mình quá nên ném điếu thuốc trên tay xuống, định quay lưng rời đi nhưng tàn thuốc bén lửa bốc cháy, Lâm nhanh chân chạy ra khỏi miếu...
Khụ...khụ...khụ...Nhược Linh hoảng sợ chạy ra, bất chợt thanh kèo gỗ trên mái nhà rơi xuống người cô.
A...a...
Nhược Linh choáng váng và ngất đi ngay sau đó.
Lâm nghe bên trong có tiếng người nên quay đầu lại nhưng lúc này đám cháy lớn quá nên anh không chạy vào trong được. Mắt chằm chằm nhìn vào đám cháy, gỗ từng thanh cứ rơi xuống cháy bùng bùng.
Đám cháy càng lúc càng lớn...
Một vầng sáng lấp lánh từ giữa không trung xoẹt xuống...đỡ lấy Nhược Linh và đưa cô ra khỏi đám cháy.
Phú Hộ Cần lúc bấy giờ cũng vừa kịp đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi ngỡ ngàng.
"Nhược Linh !"
Ông nhanh chân chạy đến đỡ Nhược Linh lên, lớn tiếng gọi nhưng không chút phản ứng. Ông nóng lòng bế xốc Nhược Linh trên tay và rời khỏi rừng.
Từ lúc trở về, Phú Hộ Cần luôn trầm tư suy nghĩ đến chuyện ở miếu "là Thành Hoàng hiển linh thật sao ?"
'Lão gia ! Ông sao thế ?'
"Tôi không sao !"
Mỹ Diện không biết nguyên nhân gì khiến cho Phú Hộ Cần luôn thẩn thờ kể từ lúc đưa Nhược Linh về.
'Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993523/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.