Chương trước
Chương sau
Thư phòng Dụ gia, hai nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt nghiêm túc, tựa hồ đang thương thảo vấn đề quan trọng, ngay thời khắc mấu chốt lại nghe từ phòng khách truyền đến một trận âm thanh huyên náo.

Dụ Văn Tê muốn ra ngoài xem đã thấy nương tử đẩy cửa bước vào.

"Bên ngoài có chuyện gì? Sao lại ồn ào như vậy?"

"Tư Dực trở về!" Phùng kha tiến vào thư phòng kéo kéo cánh tay tướng công, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Dụ Văn Tê hành lễ, ý cười trên mặt không thể che dấu. "Đại ca, Tư Dực trở về, ngài nhanh theo chúng ta ra ngoài."

Ba năm trước Dụ Tư Dực đột ngột nói xuống núi tu luyện, lời từ biệt chưa từng nói với Dụ Văn Kỳ, tính ra cũng đã năm năm hai cha con hắn chưa gặp mặt, nghĩ đến đây trong lòng hắn cảm xúc ngổn ngang, vội gật gật đầu đi về phía đôi phu phụ, ba người đi tới phòng khách.

Thân là gia chủ Dụ gia, từ trước đến giờ Dụ Văn Kỳ luôn cao cao tại thượng, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm, Dụ Văn Tê và hắn tướng mạo bảy, tám phần giống nhau, tuy vậy chung quy nhìn Nhị gia lại có chút dễ gần hơn.

Dụ Tư Dực lệnh cho hạ nhân lui xuống, đại sảnh rộng lớn này chỉ còn nàng và Giản Tùy Tâm.

Mặc dù trong một ngày Kim Hoàng có thể di chuyển không dưới ngàn dặm, từ Khai Dương thôn bay đến Dụ gia cũng mất ròng rã mười ngày, đường xa vất vả không nói, nửa đường tiểu hài còn phát sốt, hại Dụ Tư Dực mấy đêm không ngủ, thân thể thực không an, bạch y sớm đã nhuộm màu đen, lướt qua mái tóc cũng nhìn ra được đã lâu không chăm sóc.

Đứng được một lúc, Dụ Tư Dực tìm chỗ ngồi xuống, thấy tiểu hài nhi vẫn còn trốn khư khư nơi cánh cửa, chắc nàng đang sợ hãi, lại đứng lên kéo người ôm vào trong lòng, lời nói ôn nhu, trìu mến.

"Đừng sợ, nơi này là nhà của ta, sau này cũng là nhà của ngươi."

Giản Tùy Tâm sốt cao mấy ngày liên tục, bây giờ còn chưa tỉnh táo, nửa tỉnh nửa mê không phản ứng với lời của nàng.

Đưa tay lên trán tiểu hài chắc chắn không nóng, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, vừa cười hiền vừa nói, "Lúc này không sốt, làm sao lại ngây ngốc thế này? Hừm? Không lẽ mấy hôm trước sốt đến hỏng đầu rồi sao?"

Giản Tùy Tâm mở to hai mắt, cũng không biết lời này đi qua tai nàng biến thành cái gì, gật gật đầu, Dụ Tư Dực bật tiếng cười khẽ, đem tiểu cô nương gầy yếu ôm càng chặt hơn, "A Giản thật đáng yêu."

Hơi thở Dụ Tư Dực theo không khí nhẹ nhàng truyền tới tai Giản Tùy Tâm, rốt cuộc gọi nàng hồi thần, tuy thân thể nàng là tiểu hài, nhưng luận tuổi tác còn lớn hơn người này, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, nhúc nhích thân người ý muốn thoát khỏi, cuối cùng không thể từ bỏ cám dỗ để mặc nữ tử ôm vào trong ngực.

Tấm khăn khẽ bay, thoáng thấy khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

Khóe miệng Dụ Tư Dực nâng lên càng cao, mắt không rời một khắc người trong lồng ngực, ánh sáng lách qua khe cửa chiếu vào phòng.

"Phụ thân, Nhị thúc, Nhị thẩm đều sẽ thích A giản!"

Trái tim nhỏ đập liên hồi khiêu khích chủ nhân, nàng làm bộ không nghe, đảo mắt nhìn quanh phòng, kiếp trước nàng đã từng ghé qua nơi này, nhưng mỗi lần đều lén lén lút lút nhìn Dụ Tư Dực, người Dụ gia chưa từng biết đến sự tồn tại của nàng, ai ngờ sống lại đời này, có thể quang minh chính đại tới đây, Giản Tùy Tâm sinh lòng cảm khái, thế sự vô thường!

Ba người kéo nhau tới phòng khách, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tư Dực trước nay lãnh tình không thích gần gũi người khác, nay cùng một nữ hài...Ôm?

Lần đầu gặp phụ thân sau khi sống lại, Dụ Tư Dực thả người trong ngực, bước tới hành lễ.

"Phụ thân."

Thiếu nữ cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ, có điều lúc ngẩng đầu lên liền biến thành vị Đại tiểu thư lãnh đạm, không quan tâm sự đời.

"Nhị thúc, Nhị thẩm, ta đã trở về."

"Ngươi còn biết trở về?"

Dụ Văn Kỳ không thể dấu tức giận, nữ nhi không nói câu nào liền rời nhà ba năm, lần trước về nhà chưa gặp đã đi, nàng còn nhớ người phụ thân này là ai sao!

Người này nhiều năm qua đều ở vị trí thượng vị, lúc không nói chuyện tỏa ra hào quang nghiêm nghị, mà khoảnh khắc còn nổi giận, lời vừa nói xong, phòng khách im bặt không một tiếng.

Phùng Kha kéo kéo cánh tay Dụ Văn Tê, muốn phu quân nói một câu hóa giải bầu không khí.

"Khụ khụ, Đại Ca, Tư Dực cũng vì bất đắc dĩ, ngày đó Chúc Khấu còn tự mình tìm đến tận cửa..."

Đương nhiên Dụ Văn Kỳ biết lí do nữ nhi rời đi, nhưng điều khiến hắn tức giận hơn cả là ba năm qua Dụ Tư Dực bặt vô âm tín, giống như thật sự biến mất trên cõi đời.

"Không nói tiếng nào ra ngoài tu luyện cũng thôi đi, ba năm qua một lá thư báo bình an cũng không thấy, thế nào vô duyên vô cớ khiến người trong nhà lo lắng!" Trến mặt nam nhân bừng bừng tức giận, đầu lông mày chụm vào một điểm, ánh mắt thâm trầm đặt trên người thiếu nữ.

Phu phụ Dụ Văn Tê không nghĩ Đại ca thực sự nổi cơn thịnh nộ, không giám khuyên bảo gì thêm, đại sảnh rơi vào sự im lặng lần nữa.

Giản Tùy Tâm trốn sau bóng lưng Dụ Tư Dực, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, cái đầu nhỏ xoay chuyển nửa ngày cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng phải Dụ Tư Dự nói nàng phụng mệnh sư tôn xuống núi sao?

Không biết qua bao lâu, thiếu nữ mở lời.

"Phụ thân, là do Tư Dực cân nhắc không chu toàn, ngày đó vì sợ người quấy nhiễu mới rời đi không để lại tung tích, chưa từng nghĩ đến sự lo lắng của gia phụ, là Tư Dực không đúng."

Dụ Văn Kỳ nghe vậy, tằng hắng một tiếng, đầu lông mày giãn ra đôi chút.

"Tư Dực nguyện đến trước Từ Đường chịu phạt."

"Được rồi." nói đến cùng Dụ Văn Kỳ vẫn là nhẹ dạ trước ái nữ, nếu như Tư Dực đã chủ động nhận sai, hắn cũng không nỡ, tất nhiên không thể để nhi nữ vừa về đã bị phạt, khoát tay một cái, vẻ mặt biểu tình không thể làm gì khác, "Lần này thì thôi, về sau không được để chuyện thế này xảy ra."

Không ai nhìn thấy, Dụ Văn Tê và Phùng Kha cùng nhau thở dài một lượt.

Bầu không khí giãn ra, Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê chợt nhớ ra sự hiện diện của người nào đó, thình lình hai cặp mắt dán chặt vào tiểu thí hài.

Y phục trên người tiểu hài tả tơi, tà áo bị rách tan tành, không biết bao nhiêu mảnh, quần từ đầu gối trở xuống trên cơ bản gần như biết mất, để lộ đôi chân gầy nhỏ chằng chịt vết thương, đến đôi giày vải cũng không đủ che hết bàn chân, ngón chân cái thỉnh thoảng từ trong hài chui ra, trông nàng vừa lôi thôi lại vừa buồn cười, nếu nói trên đường tiện tay nhặt được hẳn ai ai đều tin.

Dụ Tư Dực trời sinh lãnh tình, không biết thân thế nữ hài thế nào, có thể cùng Tư Dực quay về Dụ gia.

"Tư Dực, vị tiểu cô nương này là?"

Dụ Văn Tê không nén được tò mò, đi tới bên cạnh hài nữ, tỉ mỉ quét mắt một lần phát hiện trên thân thể tất cả đều là vết thương, nếu không cố gắng tịnh dưỡng, phỏng chừng không còn sống được mấy năm.

"Tư Dực thu nhận nàng làm đồ đệ."

Không chờ nàng đáp lời, Phùng kha đứng dậy đưa ra một bàn tay, ôn nhu đem tiểu hài từ sau lưng Dụ Tư Dực mang tới trước mặt Dụ Văn Kỳ.

Lần đầu Phùng Kha nhìn thấy tiểu hài đã vô cùng yêu thích, nàng lén lút dùng linh khí kiểm tra thân thể nữ hài, liền nhìn thấy ẩn khối ngọc bên trong, nếu đoán không sai, chính là Kỳ Lân Hồn thú.

"Đại ca, tiểu hài này có thể làm nên chuyện."

Cái gì mà tu luyện nên chuyện? Với tấm thân suy kiệt như thế, còn không biết có thể tu đạo được không, Dụ Văn Tê khịt khịt mũi ra vẻ coi thường, nhưng vẫn cùng Dụ Văn Kì dùng linh khí điều tra một phen.

Chốc lát cả hai nét mặt kinh hãi, hiểu ra lời Phùng Kha nói có ý gì.

"Kỳ Lân?!"

Cái này, ngay cả Dụ Tư Dực công lực cũng thấp hơn mấy phần!

Từ nhiều năm trước, một vị đạo sĩ tính ra không bao lâu nữa Kỳ Lân Thánh thú sẽ giáng thế, nhưng tuyệt nhiên không một ai tin.

Từ thuở khai thiên lập địa đến nay đã qua mấy vạn năm, linh lực trên thế gian biến đổi, ngày càng bị ô uế bao trùm, mà linh khí thuần khiết để Thánh thú tu luyện cũng dần triệt để biến mất, điều này lí giải cho việc vì sao Thánh thú không còn giáng sinh.

Dụ Văn Kỳ nhấc chân đi tới trước mặt Giản Tùy Tâm, nữ hài khoảng tám, chín tuổi, nàng hẳn là người đạo sĩ kia nhắc tới.

"Tư Dực?" Dụ Văn Kỳ vẫn không thể tin vào mắt mình, quay đầu nhìn về phía nữ nhi, Dụ Tư Dực không nói gì, khẽ gật đầu.

Bên trong đại sảnh, lúc này ngoại trừ Dụ Tư Dực, trong đáy mắt những người còn lại là vừa bất ngờ vừa kinh sợ.

Thời điểm nghe thấy hai chữ "Kỳ Lân" thân thể Giản Tùy Tâm giống như tê liệt, lại nhìn thấy thiếu nữ gật đầu, càng cảm thấy bản thân rơi vào hầm băng vô tận, trái tim đông cứng.

Quả nhiên, nàng đã sớm biết Kỳ Lân tại trong cơ thể này, nếu không phải vì Hồn thú, nàng nhất định không để mắt đến ta.

Một đời trước vì Kỳ Lân, đối với ta lãnh mạc vô tình; đời này vẫn là vì Kỳ Lân, mà đưa ta về Dụ gia!

Tâm Giản Tùy Tâm lạnh, thân lạnh, cả người run rẩy, tựa hồ nhìn thấy đoạn ký ức kiếp trước, bị người đoạt Hồn thú, hình dáng bốn người trước mắt dần trở nên mơ hồ, nữ nhân cầm kiếm trên tay, từng bước từng bước hướng đến gần, ánh mắt ghét bỏ, hận không thể lột da rút gân nàng!

"Không!"

Nội tâm nữ hài nổi lên một cơn kinh hoảng, bi thương dài vô tận, mắt tối sầm lại, thân thể thẳng tắp ngã xuống.

- -----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm nay mới phát hiện Dụ Tư Dực danh dự này có chút kỳ quái, trong lòng ta vẫn niệm Dụ (với âm) Tư Dực, hiện tại lại niệm Dụ (Ngọc Âm) Tư Dực thật kỳ quái a a a, có muốn hay không đổi thành dư Tư Dực râu rậm Dực du Tư Dực??? Cái nào tốt một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.