Hai người ở lại thôn nhỏ mấy ngày, ban đêm, Giản Tùy Tâm nằm trên giường ngủ, Dụ Tư Dực ngồi bên cạnh đả tọa, tình cảm đã tăng lên một phần.
Mỗi ngày, khi màn đêm buông xuống, chỉ thấy Giản Tùy Tâm si mê ngắm nhìn Dụ Tư Dực đả tọa bên người, kiếp trước, thứ nàng muốn chỉ đơn giản thế này, lại không thể nào với tới, kiếp này chưa từng cố gắng đã có thể nhẹ nhàng xảy ra, nghĩ thế nào cũng thật khó tin.
Giản Tùy Tâm tốn công nuôi dưỡng không ít nghi ngờ trong lòng, dựa vào những gì nàng biết về con người này? Nếu Dụ Tư Dực không ở Ngự Thú Tông tu luyện thì nhất định đang ở Dụ gia, đời này đột nhiên xuống núi, hơn nữa một mực xả thân cứu nàng,
không thể tin tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp.
Lúc này đã gần canh năm, trời dần sáng, từ xa tiếng gà gáy trong thôn truyền đến, khi người kia còn trong giấc mộng, nàng rón rén bò ra khỏi giường.
Suy nghĩ suốt một đêm, Giản Tùy Tâm quyết định nên tự mình rời khỏi. Năm đó, trước khi chết nàng đã tự hứa với lòng, giả như có kiếp sau, tuyệt đối sẽ không trêu chọc Dụ Tư Dực, mà nay ông trời thật sự cho nàng thêm một cơ hội, nàng tất nhiên muốn quý trọng.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Giản Tùy Tâm không nhịn được, quay đầu nhìn nữ tử kia, dù trong lòng không muốn, nhưng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa.
Người muốn rời thôn nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572025/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.