Thân thể Giản Tùy Tâm rơi vào ấm áp, thời khắc mất đi ý thức nghe bên tai truyền đến âm thanh lo lắng hô hoán.
“A Giản, A Giản?”
Thanh âm thiếu nữ mang theo run rẩy, khuôn mặt tĩnh lặng như nước giờ đây gợn lên mấy phần hoảng loạn, Dụ Văn Kỳ bên cạnh nhìn thấy âm thầm suy nghĩ.
“Hẳn bị dọa sợ rồi?” Phùng kha đưa tay do thám, đúng như dự đoán, trán tiểu cô nương lấm tấm mồ hôi lạnh, làn da tái nhợt, nhìn vô cùng yếu ớt, “Mấy ngày trước Thi Linh vừa trở về, hiện tại đang ở Càn Viên Y Lư, mau đem nàng qua đó chuẩn bệnh.”
Dụ Thi Linh trời sinh y đạo hơn người, lên năm đã tới Diệu Xuân Quán bồi dưỡng y thuật, năm nay đã là năm thứ mười một, luận vai vế, nàng là biểu muội của Dụ Tư Dực, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng danh xưng “Tiên Y” đã truyền khắp Đông Đàm đại lục.
Dụ Tư Dực biết tin nàng trở về, nỗi lo lắng cũng coi như được thả xuống, ôm nữ hài vào trong ngực, vội vàng chạy tới Càn Viên.
Trong đại sảnh.
“Tư Dực lần này trở về, có vẻ thay đổi rất nhiều.” Dụ Văn Kỳ cúi đầu suy tư, kinh ngạc lúc nãy đã biến mất.
“Ta cũng cảm thấy Tư Dực đã trưởng thành.” Dụ Văn Tê lên tiếng phụ họa, đối với câu nói của Dụ Văn Kỳ, hắn không nghe ra hàm ý ẩn bên trong.
Phùng Kha vô cùng nhạy bén, trong lòng giống như gương soi, nhìn thấy rõ rõ ràng ràng là Tư Dực không phải bây giờ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dai-ma-dau-bien-thanh-tieu-kha-ai/2572027/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.