Dịch: YeeYuan
Tất cả mọi việc đều đang tiến hành đâu vào đấy. Giống như Dương Quang nói, kế hoạch là kế hoạch, mỗi ngày trôi qua đều phải bước tiếp.
Chỉ ngoại trừ...
Từng hơi thở lạnh như băng phả ra, con ngươi tối tăm của Dương Quang đánh giá xung quanh. Khi hắn nhìn rõ bản thân mình đang sống sót chứ không phải nằm trong quan tài, thân thể của thiếu niên trong lòng cũng không lạnh lẽo, nỗi khiếp sợ trong mắt hắn mới tan đi một ít.
"Chú hai?" Thiếu niên trong lòng bất an cựa quậy lẩm bẩm một câu, có dấu hiệu sắp bị đánh thức. Dương Quang vội vàng điều chỉnh lại tần suất hô hấp của mình, cũng không đáp lời mà ôm lấy cánh tay cậu kéo về hướng của mình một chút.
Dương Hi Ngôn nặng nề ngủ say trở lại, cuối cùng Dương Quang mới thở phào một hơi.
May mà hắn che giấu rất tốt, chất lượng giấc ngủ có giảm xuống, Dương Hi Ngôn không phải không biết, nhưng lại bị Dương Quang lừa gạt mấy câu, quy cho công việc.
Dương Hi Ngôn vì lo lắng mà làm việc vô cùng chăm chú, Dương Quang cũng vui vẻ tìm chuyện cho cậu làm. Hắn biết bé con này không phải không có năng lực, chỉ là rất nhiều việc cậu không muốn để ý mà thôi.
Hôn lên trán của bé con trong lồng ngực, Dương Quang nhẹ cong khóe môi, căn phòng mờ tối không thấy rõ biểu tình của Dương Hi Ngôn, nhưng hắn biết bé con này ngủ rất yên ổn.
Dương Hi Ngôn đang dần thay đổi, cậu sẽ chủ động nói chuyện, sẽ cười, sẽ nhõng nhẽo, sẽ tủi thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286408/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.