Dịch: YeeYuan
Người đàn ông vẫn luôn sống tùy ý vì lo lắng về tương lai mà lộ ra vài phần hoảng sợ. Rất nhiều câu đố đã được giải đáp, nhưng sự thẳng thắn đến muộn này của Dương Quang khiến những người khác không vui vẻ nổi.
"Được rồi Dương Quang, ngừng ở đây đi!" Sắc mặt Tư Đồ Lỗi không tốt lắm, tay nắm chặt thành quyền như kiềm nén điều gì đó.
Mạc Tĩnh Thành muốn nói gì đó rồi lại thôi, chỉ im lặng nhìn Dương Quang.
Hiếm khi nào thấy đôi mày của Thiệu Phong khẽ nhíu lại, y trách cứ nhìn Dương Quang, "Mày nên nói với tụi tao sớm hơn."
Nghiêm Phong cười khổ nói: "Đoạn sau tụi tao đều biết rồi, nếu như thật sự là một giấc mơ báo trước tương lai, vậy bây giờ xem như chúng ta là đồng bọn!"
"Vừa nãy tụi mày còn không tin..."
Dương Quang chỉ nói sự thật, Tư Đồ Lỗi nghe vào tai lại giống như trách móc. Hắn lạnh mặt hỏi Dương Quang: "Mày cảm thấy tụi tao sẽ không tin, vì vậy mới giấu tụi tao lâu như thế?"
Dương Quang lắc đầu, "Không nói với tụi mày vì tao cảm thấy người làm nên việc, có những thứ có thể thay đổi được, nói ra chỉ thêm phiền muộn thì thà không nói."
"Sao mày không giấu cả đời luôn đi?" Giọng điệu của Tư Đồ Lỗi có chút kích động.
"Hồi nãy tao nói rồi, tao cần tụi mày..."
"Cần tụi tao phối hợp với kế hoạch của mày?" Tư Đồ Lỗi cười lạnh, châm biếm nói: "Không phải Dương Quang mày có thể chống chọi được sao? Có chỗ nào cần tụi tao giúp đỡ? Anh cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286407/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.