Dịch: YeeYuan
Cuối cùng Thiệu Phong cũng về nước.
Nói là cuối cùng, vì y về nước trễ hơn thời gian đã dự tính. Dù sao đó cũng là sân khấu cuối cùng của y, không thể làm qua loa cho xong, thế nên thời gian đành kéo dài mãi.
Thiệu Phong vừa trở về lập tức liên lạc với Dương Quang, nên mấy con người thật lâu rồi chưa gặp nhau đều rút thời gian cùng tham gia buổi tụ họp.
Theo lý mà nói lần tụ họp này đáng lẽ không giống khi trước. Dù sao mọi người đã có người trong lòng, cùng dắt tay nhau đến là chuyện bình thường. Vậy mà ngoại trừ Tư Đồ Lỗi và Mạc Tĩnh Thành ra, những người khác đều đi một mình.
Khi bị tra hỏi duyên cớ, phản ứng của mọi người cũng khác nhau.
Thiệu Phong nói: "Anh ấy không rảnh." Gọn gàng lưu loát lại vô cùng dễ hiểu.
Còn về việc có bận thật hay không...Nghe nói vị tổng giám đốc nào đó chơi trò tập kích, cầu hôn lãng mạn trước mặt con dân thiên hạ, đáng tiếc thất bại rồi.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Phong, Mạc Tĩnh Thành và Tư Đồ Lỗi cũng không dám hỏi nhiều, thức thời chuyển ánh mắt sang Nghiêm Phong.
Trải qua một khoảng thời gian phục hồi, trên cơ bản chân của Nghiêm Phong đã không thành vấn đề, dù sao cũng là con ruột, ông cụ nhà hắn có ác hơn nữa cũng không thể đánh hắn tàn phế được.
Mạc Tĩnh Thành hỏi: "Sao không dẫn thầy Tạ đến?"
Nghiêm Phong nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh ấy nói mình cứ luôn nói sai, có đến cũng chỉ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286406/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.