Dịch: YeeYuan
Rốt cuộc người đàn ông này giấu giếm cậu điều gì?
Hắn ngồi cúi đầu sau bàn, có chút nhập tâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Dương Hi Ngôn đứng sau lưng hắn nửa ngày trời nhưng Dương Quang vẫn chưa phát hiện ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn về ra xa.
Dương Hi Ngôn cũng không làm phiền hắn, cậu chỉ đứng đó, con ngươi trong veo lướt qua từng đường nét quen thuộc trên gương mặt của đối phương.
Dương Hi Ngôn biết khoảng thời gian gần đây, chỉ cần Dương Quang ở một mình sẽ luôn là như thế. Giữa đôi mày của hắn có quá nhiều tâm sự tích tụ, trong con người u tối cất giấu quá nhiều tình tự.
Cậu sẽ không hỏi, bởi vì nhất định Dương Quang sẽ không nói. Cậu cũng sẽ không ngầm điều tra, cho dù có lo lắng...thì thế giới của Dương Quang quá mênh mông, không phải chuyện gì cũng cho phép một đứa nhỏ như cậu nhúng tay vào.
Dương Quang là người lớn, trong mắt Dương Quang, Dương Hi Ngôn mãi mãi là một đứa trẻ, việc bảo hộ cậu dường như đã trở thành bản năng của hắn.
Trong mắt Dương Hi Ngôn xẹt qua nét ảm đạm, cậu đứng chắn trước mặt người đàn ông đang phát ngốc này.
"Hi Ngôn?" Dương Quang lấy lại tinh thần, treo lên dáng vẻ tươi cười không chê vào đâu được, Dương Quang giải thích cho sự ngây người của hắn: "Chỉ đang nghĩ đến một chuyện thôi."
"Dạ." Dương Hi Ngôn cũng không vạch trần hắn, vẻ mặt vẫn như không có việc gì.
Dương Hi Ngôn muốn sánh vai bên hắn, nhưng vẫn có những việc cậu không thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-chu-kho-lam/1286409/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.