Cố Khuynh Tâm hoàn toàn không nghe, ngửa đầu cười to, cực kỳ điên cuồng, khí đen trên người tụ lại lần nữa.
“Nghiệp chướng, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, vì sao cứ u mê không tỉnh ngộ vậy chứ. Thiện ác đến cùng cũng có báo ứng, những kẻ ác độc đó cuối cùng cũng không có kết cục tốt. Nếu ngươi không tin ta, ta có thể cho người xem kết cục cuối cùng của bọn họ.”
“Ta không muốn, ta không muốn xem! Báo ứng, cho dù có chết thì ta cũng muốn từng người trong số chúng chết trong tay ta, nếu không thì ta sẽ không bao giờ vui vẻ được! Ta không báo ứng xác đáng, ta chỉ muốn tự báo thù, nếu vậy thì cho dù ta có trở thành ma một trăm lần ta cũng không hối tiếc.”
“Khí của ác linh bao quanh hoàng cung, sự hung ác của người đã làm người vô tội chết thảm, ngươi còn không biết điểm dừng ư?”
Cố Khuynh Tâm lại bật cười: “Hừ, dừng, dùng cái gì? Khi nào làm cho kẻ thù của ta sống không bằng chết thì ta mới dừng, bây giờ ta không hề thỏa mãn chút nào cả, chỉ muốn trở về giết sạch bọn chúng thôi!”
Một lúc sau, có tiếng thở dài khe khẽ: “Thôi được rồi, ngu xuẩn mất khôn, ngươi không hối cải thì ta phải nhốt ngươi lại, tránh cho người gây họa trần gian.”
Cố Khuynh Tâm chỉ cảm thấy trước mặt có một tấm lưới cực to ập về phía mình, trong lúc cùng đường, nàng thấy ao nước nhỏ vừa rồi, sau đó cực kỳ quyết đoán nhảy vào ao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-tro-thanh-phu-nhan-tuong-quan/3478184/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.