Vừa nghe Cố Khuynh Quốc nói xong, quạt xương trong tay Thái tử rơi xuống đất, mấy người đàn ông trưởng thành liếc nhìn nhau, cảm thấy da đầu tê
dại.
Có câu máu mủ tình thân, huyết mạch tương liên, Trắc phi có thể đối xử với muội muội của mình một cách tàn bạo như vậy, có thể thấy được tâm tư của nàng ta ác độc cỡ nào.
Trong mắt Hoàng đế và Thái tử đều có vẻ khác thường, sau đó Hoàng đế bắt Thái tử lập lời thề, đời này không được cho Trắc phi ngồi lên ngôi Hoàng hậu. Nữ tử này có tâm địa ác độc như rắn rết, nếu sau này nàng ta mà làm Hoàng hậu, quốc gia sẽ diệt vong.
Dưới sự chỉ dẫn của đạo sĩ, bọn họ lấy mặt trống, bức tranh và quạt xương đốt ngay tại chỗ, ngoài ra còn dùng vôi lấp cống thoát nước lại, dán đầy bùa chú trên đó, cả đời này không được mở ra.
Qua bốn mươi chín ngày chính là lúc oan hồn oán khí suy yếu nhất, đạo sĩ tập hợp tám mươi mốt đạo sĩ trên cả nước, bố trí Hàng Ma trận, chín chín tám mươi mốt ngày trôi qua, đám mây đen trên hoàng cung biến mất, hoàng cung đã được giải vậy. Nhưng vẫn để lại không ít hậu quả, mất không ít lòng dân. Đạo sĩ giải vây đương nhiên được thăng quan tiến tước, con đường tương lai rộng mở, có thể sánh với cả quyền thần. Đạo quán mọc lên san sát, dấy lên làn sóng học đạo.
Trong chùa Vọng Hộ Quốc nổi danh nhất nước Bạch Kim, lão phương trường hơn một trăm tuổi tụng kinh niệm Phật suốt một trăm ngày, không biết là đang cầu siêu cho ai.
Tại hoàng cung nước Bạch Kim, khoảnh khắc mây đen cuối cùng tản đi, có một tiếng thê lương vang lên, một sợi khói trắng bay lên trời, trở nên trong suốt dưới ánh nắng chiếu rọi.
“Nam mô a di đà Phật, nam mô a di đà Phật...” Giọng nói lặp đi lặp lại bên tai, không hề sợ làm phiền đến người khác, cuối cùng cũng khiến nữ nhân nằm trên mặt đất tỉnh lại.
“Không phải ta đã tan thành tro bụi rồi sao? Sao vẫn có thể nghe thấy âm thanh vậy?” Nàng lầm bầm, nữ nhân đang nằm trên mặt đất chính là Tam Công chúa nước Bạch Kim - Cố Khuynh Tâm.
Cố Khuynh Tâm mở mắt, xòe tay ra, bàn tay vẫn trắng nõn nhưng lòng bàn tay vẫn toát ra khí đen giống lúc trước. Cố Khuynh Tâm cười, nụ cười vừa đắc chí vừa ngông cuồng, sau đó ngửa đầu cười ha hả.
“Ta lại trở về rồi, ha ha, Tam Công chúa Cố Khuynh Tâm ta lại trở về rồi, lần này để ta xem các ngươi có thể chạy đi đâu?” Nàng đang chuẩn bị hất vạt áo dài của mình, tung ra từng cơn gió lớn nhưng nào ngờ nàng lại không bay lên được, cũng không thể nào bay lên.
Chẳng phải nàng đã trở thành cô hồn dã quỳ rồi sao? Tại sao lại không thể bay lên được?
Khoảnh khắc Cố Khuynh Tâm tắt thở, nàng phát hiện mình đã ở trạng thái linh hồn.
Mặc dù đã biến thành quỷ nhưng oán khí của nàng quá nặng, hơn nữa còn chết không nhắm mắt cho nên năng lực của nàng cũng rất mạnh. Nàng muốn đi tìm mấy người kia để báo thù, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng dù có ở trong trạng thái quỷ hồn cũng cảm thấy cực kỳ căm hận.
Thượng Quan Phong - con trai trưởng của Thừa tướng, bây giờ là Thái tử điện hạ đang cầm cây quạt làm từ xương cốt của nàng, đứng đó vênh váo nhởn như quạt mát. Nhìn hắn ta yêu thích cây quạt kia mà oán hận của Cố Khuynh Tâm đạt tới cực điểm.
Nàng oán, nàng hận, nàng oán hận tất cả những người đó, nàng đối xử với Thượng Quan Phong tốt như vậy, mọi tim móc phối cho hắn, đó là lang quân nàng yêu nhất, vì hắn ta mà nàng đã làm biết bao chuyện xấu, cuối cùng rơi vào kết cục này. Nhưng mà thế thì cũng thôi đi, kể cả khi nàng đã chết rồi mà hắn ta vẫn có thể cầm xương của nàng để quạt mát.
Nhìn diện mạo công tử anh tuấn tiêu sái kia, đó là diện mạo mà trước đây nàng yêu thích nhất, nhưng bây giờ nó chỉ khiến nàng cảm thấy căm hận đối phương.
Dối trá, làm màu, nhẫn tâm lợi dụng tấm chân tình của người khác như vậy, buổi tối đi ngủ hắn ta không sợ sẽ mơ thấy ác mộng, xui xẻo liên tục sao? Đó là lang quân nàng yêu nhất đó, ha ha, nhưng hắn ta lại làm ra chuyện tuyệt tình đến như vậy.
Nàng muốn tiến lên xé nát mặt hắn ta, nàng muốn liều mạng với hắn ta, đi tìm những người hại chết nàng để đòi mạng!
Nhưng còn chưa tới gần, nàng đã bị hoàng bào trên người hắn ta đánh ra ngoài, mà vừa hay lại giúp cho nàng nhìn thấy một cảnh tượng đẹp.
Đại hoàng tỷ mà Cố Khuynh Tâm từng thích nhất, thân thiết nhất đang thưởng thức một bức tranh trên tường. Đại hoàng tỷ am hiểu nhất là vẽ Đan Thanh những bộ da dùng để vẽ kia lại được lấy từ trên người nàng. Đó là da thịt trên người nàng, cơn đau điếng người lại dâng lên, cơn đau đó tưởng chừng như muốn bao trùm lấy nàng.
Sau đó là Nhị hoàng tỷ Cố Khuynh Thành, nàng ta thì tốt thật, đúng là một tỷ tỷ tốt. Trước đây nàng còn thân thiết gọi nàng ta là Nhị tỷ tỷ, còn tưởng bọn họ đều là người thân của mình, có chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho nàng. Người trước mặt có dung mạo tuyệt đẹp, nhảy múa cũng bậc nhất Kinh Thành nhưng nàng lại không có tâm trạng thưởng thức. Nàng nhìn chằm chằm vào mặt trống nàng ta đang giẫm lên, ha ha, đó cũng là nơi đau đớn trên người nàng, thứ đó cũng được làm từ máu thịt trên cơ thể nàng.
Có câu ngẩng đầu ba thước có thần minh, nhưng vì sao trời cao sáng tỏ lại chưa bao giờ nghiệm chứng trên người những kẻ độc ác này. Nàng không phục, nàng không phục!
Trời cao ơi trời cao, ông mà là trời cao gì chứ, nếu ông đã không thấy được vậy ta sẽ tự giải quyết nó! Ha ha, ta đã trở thành quỷ hồn rồi thì sợ gì nữa, dù cuối cùng có bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, tan thành tro bụi thì ta cũng muốn cả đám bọn họ phải trả giá đắt!
Cố Khuynh Tâm nổi giận gào lên, tay áo dài chầm chậm khơi dậy cơn cuồng phong vạn trượng, đám mây đen dày đặc tụ lại trên bầu trời hoàng cung, chẳng mấy chốc sấm sét vang rền, mưa to gió lớn mang theo sự thù hận tràn ngập trong lòng. Nàng nhất định phải khiến bọn họ trả giá đắt!
Một trái tim đã biến thành màu đen, nàng hoàn toàn không quan tâm nữa! Nhìn trong ngoài hoàng cung gió tanh mưa máu dưới kia, nàng cười to, nhìn khắp nơi máu chảy thành sống trải dài trên đất, nàng chỉ muốn tình trạng này kéo dài một chút. Cứ như thế, nàng cũng muốn xem nếu nàng hủy hoại đất nước của bọn chúng, hủy hoại tất cả bọn chúng thì bọn chúng sẽ thế nào.
Khi nàng sắp huỷ diệt đất nước này, khi nàng sắp huỷ diệt tất cả những người này thì một đạo sĩ thối xuất hiện làm hỏng tất cả mọi chuyện, đốt đi những vật phẩm được làm từ da và xương của nàng, khiến cho oán khí của nàng không thể xâm nhập vào, niêm phong chỗ máu chảy của nàng làm nàng không còn cách nào nữa. Cuối cùng Hàng Ma trận chín chín tám mươi mốt ngày đã hóa nàng thành tro bụi, hồn bay phách tán.
Khoảnh khắc đó, nỗi đau khi linh hồn biến mất từng chút một khiến nàng không còn sức suy nghĩ nữa, nhưng nàng không cam tâm, nàng không cam tâm mà!
Khoảnh khắc sắp biến mất hoàn toàn, nàng rơi một giọt nước mắt, đó là giọt nước mắt không cam lòng, sám hối, thống khổ và bất lực. Đúng là nực cười, nàng đã biến thành ác linh rồi mà còn có mấy thứ như nước mắt, lại còn tự giải thoát sự thống khổ của mình. Sau đó, dường như sau đó không còn đau khổ như vậy nữa, lúc nàng mở mắt lần nữa thì nàng đã nằm ở đây rồi.
Đây là đâu?
Cố Khuynh Tầm nhìn xung quanh, một mảng trắng xoá, không thể nhìn thấy gì cả. Nơi nào cũng sáng ngời, thỉnh thoảng còn có tiếng Phạn êm ái vang lên.
Cố Khuynh Tâm chẳng nhìn thấy ai, nàng phát hiện mình có thể đứng trên mặt đất, thế là nàng bước thử vài bước. Bước được rồi, nhìn thấy phía trước có một cái ao nhỏ, trên ao có một nụ hoa, có một ma lực khiến nàng chậm rãi đến gần nụ hoa đó. Lúc nàng đến gần, nụ hoa kia dần dần nở ra.
Đẹp quá! Cánh hoa màu hồng nhạt từ từ nở ra, Cố Khuynh Tâm chưa từng nhìn thấy loại hoa này, giống hoa sen nhưng lại không phải hoa sen, đoá hoa đã nở ra hoàn toàn, ở giữa những cánh hoa, nơi nhuỵ hoa có một thứ màu trắng sữa loáng bóng, hình dạng không khác gì quả mận thường hay ăn.
Đột nhiên Cố Khuynh Tâm cảm thấy đói bụng, nàng không chút do dự duỗi bàn tay có chút khí đen của mình qua lấy thứ đồ sáng lấp lánh kia. Loại quả ở giữa vừa bị hái xuống, chỗ cánh hoa bị khí đen nhiễm vào lập tức trở thành cánh bướm khô heo, lá cây nhanh chóng rơi xuống, còn lại một mảnh trống không.
Cảm xúc rất tốt, mềm nhăn ướt át. Cố Khuynh Tâm bỏ thứ có dạng trái cây vào miệng, vừa mới bỏ vào miệng, nàng còn chưa bị nhấm nháp nuốt xuống, vật kia như có ý thức tự chạy xuống cổ họng, bụng lập tức không còn đói nữa.
Cố Khuynh Tâm cực kỳ thỏa mãn, mặc dù ở đây không có ai nhưng rất tự do, không biết rốt cuộc đây là đâu nữa.
“Tam Công chúa nước Bạch Kim, Cố Khuynh Tâm.”
Một âm thanh kỳ ảo truyền đến từ phía xa, Cố Khuynh Tâm giật mình. Là ai vậy, sao lại biết tên nàng.
“Ngươi là ai, gọi ta làm gì?” Nàng phòng bị để lộ hai tay của mình, hai tay hóa thành móng vuốt, khí đen lan tràn trên móng tay dài trông cực kỳ dữ tợn.
“Ngươi nhìn lại xem hiện tại ngươi đã thành bộ dạng gì rồi?”
Giọng nói đó rất bình thản, trong chốc lát một chiếc gương cực lớn xuất hiện trước mặt nàng.
Cố Khuynh Tâm không nhịn được nhìn vào trong gương, vừa nhìn vào, ánh mắt cũng đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Người trong gương còn là Tam Công chúa Cố Khuynh Tâm có vẻ đẹp đệ nhất thiên hạ đấy ư? Không, không phải, không phải nữa rồi! Cơ thể gầy trơ xương, chỉ nhìn thấy mỗi xương cốt, thứ mặc trên người không phải là y phục hoa lệ mà là áo bào đen rộng thùng thình. Gió thổi qua áo bào để lộ xương cốt đang bốc khí đen bên trong, mỗi một đầu xương đều đen nhánh.
“A, sao có thể như thể được, đây không phải ta, đây không phải ta!” Cố Khuynh Tâm sợ hãi la lên, hai tay che mặt lại. Nữ tử để ý nhất là gương mặt, bây giờ nàng lại trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Mặt của nàng đầu, tại sao lại không thấy mặt nàng đầu cả?
“Cơ thể người bị rút xương lột da nên trạng thái linh hồn cũng sẽ như vậy!”
Nghe thấy mấy chữ “rút xương lột da”, Cố Khuynh Tâm lập tức nổi giận, móng vuốt lại lộ ra, oán khí dâng lên, cả người bị từng lớp khí đen bao trùm.
“Ta phải giết bọn chúng, ta phải tìm bọn chúng để báo thù, bọn chúng biến ta thành bộ dạng này, ta tuyệt đối không cam lòng!”
“Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, thí chủ, ngươi cứ tiếp tục như thế coi chừng vạn kiếp bất phục, sa vào ma đạo, vĩnh viễn không được đầu thai làm người nữa đâu.” Trong giọng nói đó có sự khuyên bảo và bình yên, nghe rất thoải mái.
“Ha ha, rơi vào ma đạo sao, ta không quan tâm đâu. Ta thành ma thì sao chứ? Thành Phật thì thế nào? Không thể báo thù thì thành Phật làm gì chứ? Nếu có thể báo thù thì thành ma cũng có sao đâu?”