Dư Bắc định nói mình là bạn đời của Cố Diệc Minh, giữ chút thể diện cho anh ấy.
Ghê chưa? Ghê chưa?
Dù sao thì chẳng phải ai cũng làm được chuyện đó.
Các nghệ sĩ có mặt trong phòng họp đều khiếp sợ, chiêu cáo mượn oai hùm này của Dư Bắc quá đỉnh.
Mỗi tội Lý Tử Dương trông vẫn không phục lắm, cậu ta lẩm bà lẩm bẩm một mình: “Mọi người đều biết cái danh ấy của anh làm thế nào mà có…”
Cảm giác như đang nói cho Dư Bắc nghe.
Dư Bắc bèn hỏi thẳng: “Là thế nào?”
Lý Tử Dương bĩu môi: “Bọn họ bảo anh chẳng khác gì đám nghệ sĩ tụi tôi, trước kia còn không nổi tiếng bằng. Tổng giám đốc Cố bao nuôi anh ngần ấy năm nên mọi người mới chịu nhịn anh, đâu ngờ anh chèo kéo tổng giám đốc, gả vào nhà giàu thật. Ai cũng tò mò sao anh làm được… Đấy không phải tôi nói nhé.”
Không cậu ta thì ai?
Khiếp, ham muốn sống còn đúng một tí.
“Thật ra là Cố Diệc Minh theo đuổi tôi.”
Lý Tử Dương nghẹn họng, tỏ vẻ chẳng thể nào tin nổi.
Cho cậu tức hộc máu.
Tôi thích thấy cậu dù không chịu nhưng vẫn phải chịu giương mắt nhìn tôi khoe khoang.
Tiểu Bạch giơ tay bịt miệng đầy kinh ngạc, sau đó dùng khẩu hình nói với Dư Bắc: “Lời này mà anh cũng dám thốt ra à?”
Đương nhiên là tôi dám, Cố Diệc Minh không đánh được tôi.
“Họ còn bảo gì nữa?” Dư Bắc hỏi tiếp.
Lý Tử Dương tức xì khói, bèn đốp thẳng: “Bọn họ bảo anh là đồ hồ ly tinh, quyến rũ đàn ông, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061026/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.