Không quan tâm thì thôi, làm như báu bở lắm.
Nếu những lời Cố Diệc Minh nói ra để doạ mình có nửa câu là thật, mình cũng chẳng ngang ngược tới mức này.
Dư Bắc thản nhiên như không, nhưng mãi mà Cố Diệc Minh chẳng thèm quay đầu lại.
Cậu bèn thấy hơi rén.
“Cố Diệc Minh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Dư Bắc ngồi trên giường bệnh tỉ tê với anh.
Vẫn bơ người ta.
“Anh nghĩ kỹ lại xem, giờ bố cũng xảy ra chuyện, sau này còn cần dùng tiền dài dài. Chúng ta tạm thời không thể đóng phim, nhỡ đâu công ty phá sản thì anh làm bá đạo tổng tài thế nào được?”
Cậu thậm chí đã nghĩ đến cảnh Cố Diệc Minh đi ăn xin ở dọc đường, anh nở nụ cười tà ác, điên loạn: “Tự bỏ tiền vào đây.”
Sẽ bị người ta coi như ăn cướp, đánh cho một trận.
“Nếu không có nguồn thu nhập, vấn đề ăn uống, sinh hoạt cá nhân giải quyết thế nào?… Cái đệt, anh không định bán em đấy chứ?”
“Cố Diệc Minh, sao anh trẻ con vậy? Lại còn bơ người ta?”
Dư Bắc nổi giận đùng đùng, đi sang trước mặt anh.
Moá.
Cố Diệc Minh ngủ mất rồi, ngáy khò khò.
Phí công giảng giải, mà nói cũng chẳng lọt lỗ tai anh ấy.
Dư Bắc quyết định bỏ đi không lời từ biệt.
Gia đình gặp biến cố, phải có người đứng ra cáng đáng nhỉ?
Chủ gia đình như mình là niềm hy vọng của cả nhà.
Xong việc rồi về dỗ Cố Diệc Minh là được.
Haiz, đồ đàn ông chẳng biết nhìn xa trông rộng.
Cái nhà này thật sự không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061025/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.