Vốn Dư Bắc còn thấy hơi áy náy về chuyện đuổi Lý Tử Dương, nhưng giờ thì không.
Định cướp bát cơm của mình, vậy chẳng phải là làm khó Dư Bắc này hay sao?
Không thể mặc cho cậu ta quậy phá được.
Song mình vẫn phải báo với Cố Diệc Minh một câu.
Dư Bắc: “Lý Tử Dương cuốn xéo rồi, anh thương không?”
Chẳng bao lâu sau Cố Diệc Minh đã trả lời.
Cố Diệc Minh: “Thương gì cơ?”
Dư Bắc: “Tất nhiên là thương công ty mất đi một nghệ sĩ nổi tiếng rồi, không thì sao nữa? Anh còn muốn thương gì?”
Cố Diệc Minh: “Em chứ gì. Em là Út Cưng của anh, không thương em thì thương ai? Thương ‘cái xương chẳng còn’ chắc?”
Dư Bắc nhìn màn hình điện thoại, mặt mũi nhăn hết cả vào, trông y như chiếc meme ông cụ mà mọi người hay dùng trên mạng.
Cố Diệc Minh: “Út Cưng, em đuổi cậu ta khiến anh rất vui.”
Dư Bắc: “? Tại sao?”
Cố Diệc Minh: “Vì em ghen, ghen chứng tỏ em để ý, quan tâm anh.”
Dư Bắc: “Anh là ông xã của em, không để ý anh thì để ý ai? Để Ý Italy à?”
Cố Diệc Minh: “Há há há, cái miệng cứ tía lia, yêu em chết đi được. *Muah*”
Dư Bắc mặc kệ Cố Diệc Minh, bởi vì anh Lư mang tới một tin tốt.
“Cậu bảo có trùng hợp không?” Anh Lư hớn ha hớn hở nói. “Tôi đang lo công ty phải lăng xê một nam nghệ sĩ mới thì đã có kẻ tự dâng mình lên tận giường.”
Tận giường???
Quả nhiên người làm việc cùng Cố Diệc Minh đều chẳng nghiêm túc.
“Có tin tốt gì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-len-hot-search-vi-bi-than-tuong-tha-thinh/1061027/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.