Nói đi là đi.
Buổi sáng thứ bảy người trong nhà đưa xe tới đón, hai chiếc xe đã tới, đều là những chiếc sang trọng. Nghe nói bởi vì chỉ có một tài xế nên Cố ba ba cố ý tự mình lái xe đi làm còn tài xế thì lái xe khác đưa con gái yêu đi học.
Nghĩ đến Cố Thiên ở trên kênh kinh tế tài chính bình tĩnh trả lời phỏng vấn, hơn nữa trong quá khứ còn giúp đỡ bọn họ rất nhiều, trong lòng Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên lạnh đến phát run.
Ngồi trong chiếc xe xa hoa, Tô Tiểu Nghiên và Lâm Phi Phi nhìn nhau, cả hai người đều thấy được sự hưng phấn trong mắt người đối diện, đồng thời cũng hiểu được ý tứ của đối phương.
Từ đây về sau, nhất định phải ôm chặt chiếc đùi to là Cố Nhất Manh!
So với hai người họ thì bà ngoại Lưu đang ngồi trong vườn Đại Quan Viên và Hàn Nhược bình tĩnh hơn rất nhiều.
Siêu xe chậm rãi đi vào Cố gia, khi đến quảng trường, hai người bỗng cảm giác được cuộc sống của đại gia và người bình thường khác biệt rất xa. Ở ngay trong thành phố ầm ĩ mà vẫn còn một nơi thanh nhã yên tĩnh như này, sạch sẽ không một hạt bụi, hai cây xanh ven đường được cắt tỉa theo phong cách riêng, bên cạnh là những kiến trúc thiết kế đều là ba bốn tầng biệt thự.
Vừa thấy chính là khu nhà xa hoa.
Tô Tiểu Nghiên đột nhiên thấy được một chỗ: "Mọi người lại đây xem này, mình nhớ rõ phía trước từng bị phong viên quay chụp, đó là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-em-khi-de-mot-chut/72521/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.