Lúc Tiêu Tấn đuổi tới phòng của Cố Nhất Manh, Cố Nhất Manh đã đóng cửa lại.
Tiêu Tấn gấp đến độ gõ cửa liên tục: "Manh Manh, Manh Manh, mở cửa được không?"
Cố Nhất Manh ở bên trong không có động tĩnh.
Tiêu Tấn bực bội xoa loạn đầu tóc: "Manh Manh, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho mình biết đi, được không?"
Trong phòng Cố Nhất Manh phát ra tiếng khóc nhỏ vụn.
Tâm Tiêu Tấn đều bị quặn đau.
Cậu cảm thấy chính mình rất đáng giận, tại sao phải nói ra những lời đó? Tại sao phải dùng phương pháp ác liệt này để dò xét cô? Cô ấy chưa bao giờ đùa nghịch hay hẹp hòi với mình cả.
Cô ấy chính là một búp bê mềm mại, tại sao mình lại đối xử như thế!
Giờ phút này, tâm Tiêu Tấn giống như bị giết chết.
Cô khóc một chút, lòng Tiêu Tấn như bị lăng trì một chút.
Cậu đứng ngoài cửa thấp giọng hỏi: "Manh Manh, cậu mở cửa ra hai chúng ta nói chuyện rõ ràng được không? Cứ để như vậy lát nữa ba mẹ cậu về sẽ biết được."
Trong phòng an tĩnh trong chốc lát, sau đó cửa mở ra.
Cố Nhất Manh giống như một con thỏ trắng, mắt to hồng hồng nhìn mình, miệng nhỏ vểnh lên, nhìn tủi thân muốn chết.
Giờ phút này, tâm Tiêu Tấn như bị tan ra.
Cậu bước thẳng vào phòng Cố Nhất Manh, sau đó đóng cửa lại.
Cố Nhất Manh kinh ngạc nhìn Tiêu Tấn. Nhìn cậu bước vào phòng mình, nhìn cậu đóng cửa lại, nhìn cậu bước tới gần mình.
Mắt cậu hằng lên một ngọn lửa thiêu đốt, giống như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lai-day-cho-em-khi-de-mot-chut/72522/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.