Cô theo chân thái tử đi vào, chiếc áo quá khổ so với một người như cô. An An vừa đi vừa chạy theo vấp phải vạt không dưới 3 lần. Một trang viện xa hoa, một cái núi giả kèm theo dòng nước chảy róc rách từ trên đỉnh núi giả đỗ xuống nghe rất vui tai, phía xa xa là một ao sen, y như cô đã viết trong tiểu thuyết, đi qua một khoảng sân rộng trồng đầy hoa, đến một gian phòng trong thẳng ra ao sen, mãi lo suy nghĩ về cốt truyện cô va phải bức tường thịt phía trước, làm cô té ngồi trên mặt đất! Cái tên thái tử chết bằm này, vậy mà cũng chẳng thèm đỡ cô đứng lên. An An đứng lên cố tình phủi bụi thật mạnh vào người y ta, nhìn lại bên trong phòng rất nhiều người đang ngồi, vừa thấy thái tử, mọi người đều đứng lên hành lễ! Y khoác tay cho mọi người ngồi xuống, sau đó tiến về ghế chủ vị mà ngồi, An An cũng lặc đặt chạy theo phía sau, cô cũng đã yên vị tại cái bàn nhỏ cạnh đó. Đối diện là một nam nhân dung mạo tuấn tú, khẽ gật đầu chào cô, sự xuất hiện của An An cũng không ít người chú ý. Một nam nhân tiến vào quì xuống nói:
- Bẩm thái tử, thần là A Lạc sứ giả của Nam triều, phụng lệnh đức vua sang Bắc triều trước là tham quan học hỏi kinh nghiệm, sau là đưa công chúa sang hòa thân để hai nước đã thân thiết nay càng khấn khích hơn.
An An, nhìn xung quanh một lượt, hiện tại là đến lúc công chúa và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-tieu-thuyet-lam-quan-chung/2698795/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.