Vương Ly mém chút là cười phun ra. Lúc sau cô cảm nhận được trong nước có cái gì đó vẫn cố chấp quấn lấy chân của mình, cô biết đó là đuôi của thú nhân bên ngoài lạnh nhạt bên trong lại hay biệt nữu nên cứ để yên cho nó quấn lấy mình. Nhưng cũng nhờ biến cố này mà tâm tình của cô thả lỏng hơn.
Một đổi sau, có lẽ là nhận ra năng lực giải nhiệt của nước nên Vương Ly nhìn thấy mọi người lục đục tiến vào suối ngâm mình hết.
Một con suối không lớn không nhỏ bị thú nhân dùng thân lấp đẩy.
Trông rất buồn cười.
"Nó sẽ còn cháy trong bao lâu nữa..."
Bống nhiên bên trong đám người vang lên tiếng hỏi thăm đầy thê thảm.
Không gian trở nên im ắng và tràn ngập bi thương.
Không có ai nói chuyện, bởi vì họ không biết.
Sau đó Vương Ly cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình.
Đợi cô nhìn lại thì phát hiện mấy người đó trừ đồng bạn đã đồng hành với cô nhiều ngày nay ra thì còn có tộc trưởng Khải Mặc và tế ti Kha Lặc của bộ lạc kia nữa.
Sau đó khi mọi người phát hiện tầm nhìn của họ cũng gia nhập đội ngũ luôn.
Bị nhiều người chú mục như vậy, Vương Ly rất bất đắc dĩ. Vì sao họ không nhìn Giác Địch nhỉ. Hắn mới là người có năng lực tiên tri mà.
Vì sao đến hắn cũng nhìn cô vậy?
Vương Ly tức cười không chịu được lấy tay phủ lên mắt hắn: "Vì sao anh cũng nhìn em vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592550/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.