Rống rống rống!
Khải Mặc đương nhiên là nghe hiểu được âm thanh kia, hẳn điên cuồng rống lên, dẫn dắt đám thú nhân chạy theo phương hướng phát ra tiếng thú rống.
Mặc dù vậy thương tổn vẫn là không thể tránh khỏi liên tiếp xảy ra trên đường bọn họ tháo chạy.
Bên trong đám thú đang đồng hành không ngừng vang lên tiếng gọi nỉ non đầy thương cảm. Vì đồng bạn bên người không thấy. Vì ấu tể không chịu được tro bụi mà khó thở, sắp chết.
Một bộ lạc hơn ngàn người.
Đợi đến lúc họ hội họp được với mấy người người Vương Ly đã muốn rớt mất vài trăm.
Sống chết không rõ.
Gào!
Giác Địch gào lên, dẫn đầu cõng theo Vương Ly vòng đến một hướng không giống ban đầu.
"Đi theo hắn!"
Thời điểm Khải Mặc còn hơi chần chừ, Kha Lặc đã rống lên.
Lỗ Sâm tranh thủ húc bay một thân cây đang cháy ngã về phía nhóm người sau đó cũng lập tức đuổi theo Giác
Địch.
Sự thật chứng minh Giác Địch không có làm điều thừa.
Phương hướng của hắn quả thật có thể khiến đường chạy trốn của họ bị lệch, làm giảm khoảng cách với độ nóng phía sau lưng, nhưng mà nơi hắn chọn là đồng bằng không có cây cối, có thể tránh cho họ gặp phải cháy rừng.
Cháy rừng cũng sẽ chết thú, cho dù họ không bị dung nham nuốt chửng thì cũng bị sặc khói chết. Chết cháy.
Trước đó hắn chỉ muốn chạy ra ngoài thật nhanh nên mới chọn đường ngắn nhất. Bây giờ hắn còn phải nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592549/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.