Khải Mặc giật mình trầm mặc.
Nhưng không đợi Kha Lặc giục lần nữa hắn đã hướng bầu trời bộ lạc gầm lên.
Rống!
Tiếng rống của hắn vang vọng trời xanh, mang theo thông điệp truyền vào tai nhóm thú nhân đang chuẩn bị an giấc.
Bên trong bộ lạc dừng một chút, sau đó không ngừng vang lên tiếng thú rống. Có ngờ vực, có hoảng hốt.
Tiếng nọ tiếp tiếng kia, dù không lớn nhưng góp gió thành bão, đến cả mấy người Vương Ly đang chạy về phương xa cũng nghe thấy.
"Bọn họ đã chịu đi."
Đạt Lỗ thấp giọng vui mừng.
Từ lúc họ từ bộ lạc rời đi ở trên đường Vương Ly đã giải thích cho Đạt Lỗ biết rằng mọi chuyện không phải là nói đùa. Đạt Lỗ từ kinh sợ đến tin tưởng, chấp nhận hiện thực, cũng cam chịu chạy theo tuyến đường an toàn do Giác Địch vạch ra, mặc dù dài hơn đường họ định quay về nhưng có thể tránh việc đụng độ biển lửa. Muốn trốn khỏi núi lửa phun trào thì chỉ có cách cách nó càng xa càng tốt.
Cho nên hiện tại biết đám người kia chịu đi, hẳn cũng thở ra.
Nhưng không nghĩ tới lại nghe Giác Địch trầm giọng nói: "Không kịp."
Hắn ng người.
Vương Ly quay đầu nhìn về phía sau. Rõ ràng họ đã chạy từ chiều đến đêm, cả ăn cũng bỏ nhưng ngọn núi kia vẫn trông gần đến như vậy. Đến cô cũng trở nên lo lắng. Hiện tại nghe Giác Địch nói vậy, cô không khỏi mím môi nhíu mày. Cô biết tốc độ dòng chảy của dung nham có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592548/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.