Nhưng không khác những gì Vương Ly đã dự đoán là mấy, đám thú nhân kia không ngừng ổn ào: "Nguy hiểm gì vậy, chúng tôi đã sống ở đầy bao nhiều năm, đã trải qua bao nhiều đời, làm gì có nguy hiểm."
"Đúng đấy!"
"Tế ti sẽ không hành động giống như ngươi nói, giống cái."
Khải Mặc đứng ra đính chính cho Kha Lặc, biểu tình không còn hòa hảo như trước.
Vương Ly lại không nhìn hắn, vẫn nhìn lão Kha Lặc đang cúi đầu suy tư ở kia, giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Tôi hỏi ngài, ngọn núi kia đã rung chuyển bao nhiêu lần trong một ngày rồi?"
"Có phải gần đây số lần nó rung chuyển càng nhiều hơn, càng dài hơn, không khí càng nóng hơn hay không?"
Xung quanh nhất thời tắt tiếng.
Bởi vì cô nhắc đến điều mà họ kiêng kị từ sâu trong bản năng mặc dù họ vốn còn đang an ủi mình rằng chẳng sao cả.
Lão Kha Lặc rốt cuộc cũng chịu lên tiếng: "Đúng vậy."
"Đứa nhỏ, mặc dù ngươi nói không sai, nhưng mà từ khi lão được sinh ra đã chứng kiến rất nhiều lần nó rung chuyển. Trước đời tế ti là lão cũng đã biết đến điều đó. Nhưng chúng ta vẫn đã sống ở đây nhiều năm, không có chuyện gì..."
"Ngày trước không có chuyện gì không có nghĩ là bây giờ cũng không."
Vương Ly lạnh lùng cắt ngang lời ông.
Cô vỗ nhẹ vào sừng của bầu bạn, nặng giọng nói: "Ngài là một tế ti."
"Mặc dù tế ti không phải toàn năng, nhưng mà ông nhất định có sự hiểu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592547/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.