Bộ lạc mà Giác Địch nói sống không hề xa phạm vi ngọn núi cho lắm. Chừng một tiếng sau không ngừng chạy đi,
Vương Ly ngẫu nhiên quay đầu nhìn ngọn núi phía sau vẫn cảm nhận được áp lực khổng lồ từ nó. Ngọn núi lửa kia cao lớn sừng sững, ở trong mắt bất cứ sinh linh nào đều là tồn tại không thể khiêu chiến. Bọn họ chạy mãi, lại giống như không thể chạy khỏi nó. Điều này khiến Vương Ly có hơi tuyệt vọng. 3*
"Đừng lo."
Bồng nhiên cô nghe thấy âm thanh trầm thấp nhưng kiên định của Giác Địch bay tới: "Anh sẽ không để em xảy ra chuyện."
Lông mày Vương Ly bất giác giãn ra. Cô không nói tiếng nào mà áp người ôm sát lấy hẳn.
Cơ thể dưới thân tràn ngập sức mạnh và cảm giác khiến người an tâm.
Cũng tốt. Cô không phải một mình. Cô có thể cố gắng hết sức nhưng sẽ không khiến họ cũng phải bồi vào.
Trong tầm mắt của họ, dáng vẻ của bộ lạc kia giữa bình nguyên đã dần dần rõ ràng.
Khi họ bước vào phạm vi an toàn của bộ lạc đã lập tức kinh động bọn họ.
Giữa bình nguyên chỉ có vài ngọn cây che chắn, sự xuất hiện của họ chẳng hề khó thấy chút nào. Mà mùi vị khác lạ cùng hình thú của họ cũng đã khiến cho thú nhân bộ lạc kia cảnh giác, rít gào lên buộc họ phải ngừng lại.
Khi cách cổng bộ lạc ba trăm mét, Vương Ly để họ ngừng lại.
Một đám thú nhân thuần chủng lập tức tràn ra khỏi bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592546/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.