Đợi nhìn đám người tái mặt một đỗi cô với cười trêu ghẹo: "Mọi người sợ gì chứ. Cho dù có một ngọn núi nữa thì cũng không đến lượt các vị hưởng đâu."
"Mà khi ấy bản thân các vị cũng đã trở lại vòng tay của thú thần rồi. Một vòng lại một vòng đời mới không ngừng sinh ra, bãi bề nương dâu biết đến bao giờ mới có một thảm họa nữa đồ ập xuống đầu các vị. Thật sự là không cần phải lo lắng đâu."
Cách nói xa xôi vời vợi của cô khiến ánh mắt những người xung quanh nhìn cô trở nên kỳ dị.
Bấy giờ họ mới nhận ra đang nói chuyện với họ là một giống cái nhìn thật yếu ớt mà không phải lão tế ti đức cao vọng trọng của họ.
Một giống cái... Lại có thể khiến cho người ta phải giật mình đến vậy.
Giờ ngẫm lại, nếu không phải có cô cảnh báo, có lẽ lúc này họ đều đã chôn thân tại nơi họ đã sinh sống bao nhiêu đời nay.
"Đi săn đi. Ăn xong chúng ta trở về bộ lạc."
Vương Ly không để ý tới họ, nhẹ vỗ vai thú nhân nói.
"Để tôi đi cho."
Đạt Lỗ giành lấy trách nhiệm.
Sau đó không đợi ai phản ứng đã chạy đi.
Kha Lặc với Khải Mặc nhìn nhau một cái, sau đó cũng liền chỉ huy thú nhân còn tốt đi săn.
Chạy cả một ngày, ai cũng đói chứ chẳng riêng ai. Để có sức mà đối mặt với những khó khăn sắp tới, họ cần phải giữ cho thể lực luôn ở trạng thái tốt nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592551/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.