Vương Ly dọn dẹp sơ qua, dành ra được một chỗ để nghỉ ngơi.
Đã nhìn quen thế thú đơn sơ, cô cũng không ngại nó không được sạch, miễn không đến nổi không ngửi được thì đã tốt rồi.
Trong quá trình Lỗ Sâm đánh dấu lãnh thổ hắn cũng nhặt về một đống cửi.
Hắn trực tiếp đốt lửa ở cách cửa hang không xa.
Vương Ly vất vả ôm cái nồi đá đi ra, nói với hắn: "Tôi muốn rửa cái nồi."
Lỗ Sâm gật đầu, nhận cái nồi trong tay cô, mang theo cô cùng nhau đi đến dòng suối.
Bên dòng suối lúc họ đến còn có lác đác vài con vật nhỏ đang uống nước. Nhìn thấy bọn họ chúng liền nháo nhào lên chạy trốn.
Trong lúc rửa nồi Vương Ly còn không quên nhìn quanh, sau đó cô phát hiện trong suối, ở nơi đầu nguồn nước hơi sâu có cá, còn rất lớn. Chúng nó nhàn nhã bơi trước mắt Vương Ly cứ như đang mời gọi cô đến mần thịt nó đi vậy.
Hai mắt cô sáng trưng.
"Lồ Sâm, anh có bắt được không?"
Vương Ly chỉ vào đầm nước.
"Cô muốn bắt nó? Để làm gì? Nó rất khó ăn."
"..."
Vương Ly xem như đã hiểu hết cái sự khó ăn của thú nhân là thế nào rồi, quả thật giống y như một đứa trẻ, ghét ăn cá, ghét lựa xương.
Cô buồn cười nói: "Dùng để nấu canh, dùng như xương thú vậy."
Nấu canh?
Lồ Sâm nghĩ thấy hình như cũng không phải ăn trực tiếp, cho nên hắn không nói tiếng nào lội xuống nước.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592529/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.