Chương trước
Chương sau
Nếu không phải Kiệt Tây giữ lại cô kịp thời thì cô đã ngã sấp mặt rồi.

Cô đứng vững lại, xoa mặt một cái rồi vẫn không nhịn được mắt trợn trắng nhìn anh chàng: "Sao anh biết!?"

Anh chàng Kiệt Tây không hiểu vì sao cô lại phản ứng mạnh như thế, vẫn ung dung đáp: "Thì ngửi thấy."

"..."

Đệt... Ngửi thấy đó. Trực tiếp quá mức rồi.

Bộ nồng như vậy sao?

Kiệt Tây lại nói: "Cậu không cảm thấy mình trở nên khác hắn à?"

Vương Ly ngây ra: "Khác cái gì?"

Kiệt Tây nghẹn lại trước biểu tình ngơ ngác của cô. Một đỗi anh chàng mới cười bất lực cam chịu nói: "Cậu có biết vì sao giống cái muốn tìm thú nhân mạnh mẽ làm bạn đời không?"

Vương Ly ngu người, thành thật lắc đầu.

Bộ không phải vì muốn bản thân càng an toàn sống trong đại lục thú nhân à.

Kiệt Tây cảm thấy mệt mỏi quá, quyết định không để ý đến việc vì sao cô lại không biết nữa, bình thản giải đáp cho cô: "Quả thật thú nhân mạnh mẽ có thể bảo vệ càng chu toàn cho giống cái. Nhưng ý nghĩa thật sự của việc bảo vệ này là nằm ở mặt trong kia. Chính là khiến cho tự thân cơ thể giống cái có càng mạnh hơn năng lực chịu dựng, có thể chống chọi được với điều kiện khắc nghiệt của đại lục."

"Ví dụ như sức khỏe tăng lên, không dễ lạnh dễ nóng, sức ăn mạnh hơn, độ linh hoạt cao hơn, vết thương mau lành hơn."

Vương Ly ngây ngẩn.

Đệt, vậy mà còn có thể cường hóa cơ thể?

"Sau khi giao phối, dịch thể của thú nhân sẽ đối với thân thể của giống cái cải tạo lại.

Cho nên cô mới không cảm thấy thời tiết khó chịu như trước nữa đấy à.

Đờ mờ.

"Vấn đề tôi muốn nói là... Tôi không nghĩ hai người lại... Sớm như vậy. Chẳng lẽ Giác Địch không lớn? Hay cậu thiên phú dị bẩm?"

Vương Lý mém chút thì tự làm mình sặc.



Cô phải kiềm chế lắm mới không trợn trắng mắt, nhưng cô vẫn là trợn trắng mắt nhìn anh chàng nghiến răng hỏi:

"Bộ để lâu hơn chút thì có thể bớt đau khổ à?" (2°

Kiệt Tây bị bộ dạng tàn ác của cô làm giật mình, anh chàng bất giác hơi ngại ngại: "Không phải... Chính là trước khi thật sự giao phối, thú nhân có thể giúp bạn đời mở rộng... Mở rộng cái chỗ kia đó... Như vậy sẽ ít ăn đau khố hơn."

"..."

Vương Ly chỉ kém trừng hai con mắt ếch lên.

Không nói nên lời.

Quả thật là không còn gì để nói.

Đương lúc cô muốn trở về cho thú nhân nhà mình một trận thì nghe Kiệt Tây dè đặt hỏi: "Nói vậy là Giác Địch không nhỏ đúng không?"

"Tôi đã nghĩ rồi, hình thú của Giác Địch sao có thể nhỏ yếu cho được. Nghe nói hình thú tương tự như hắn đều có năng lực giao phối rất mạnh, chỗ kia vừa dài vừa lớn, thời gian kéo dài kinh người, rất cường đại đó."

"..."

"Mà cậu có thể chịu được, còn xuống giường ngay hôm sau được là cậu ghê gớm rồi."

"..."

Đờ mờ, cô không muốn nghe nữa!

Mặc dù những gì Kiệt Tây nói khiến cô rất xấu hổ, thế nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, cô mới nhớ đến rất nhiều chi tiết, cũng cảm thấy anh chàng nói không sai.

Mà có thể không phải cô thiên phú dị bẩm, mà là... Giống như Kiệt Tây đã nói, vì muốn giống cái không bị thương,

thú nhân phải chuẩn bị trước. Có thể quá trình đó cũng giống như cái cách Giác Địch làm đối với cô. Vì rõ ràng cô đã tiếp nhận được hắn còn gì.

Hắn nói nước bọt của hắn có tác dụng như chất thúc tình, có thể giúp cô giảm bớt đau đớn, còn giúp cô mở rộng cửa vào. Nếu không với tính chất ngựa đực của hắn, cô không chết cũng tàn phế.

Cho nên cũng không phải Giác Địch không suy nghĩ chu đáo trước.

Rốt cuộc cô đã tự thuyết phục mình như vậy trong quá trình hái lượm.



Đến khi về nhà cô đã không còn lăn tăn về chuyện này nữa. Năng lực tiếp nhận của cô thật sự là cường quá mức cường. Vương Ly không nhịn được tự bội phục mình luôn.

Vừa đến cửa nhà liền nhìn thấy Lô Sâm đang đứng nói chuyện với Giác Địch.

Nhìn thấy họ về Lỗ Sâm chỉ cười chào hỏi cô một tiếng rồi dẫn bạn đời của mình đi.

Vương Ly lại cùng Giác Địch vào nhà.

"Hôm nay anh đi xem cây cầm máu, thấy nó lớn rất nhanh."

Giác Địch vừa đi vừa nói chuyện với cô.

Vương Ly không khỏi gật gù. Cây cối trồng ở đây thật sự là phát triển rất tốt. Hoặc có lẽ là do bản thân cây cầm máu là loại cây dại, dễ sống chăng. Nhưng tóm lại nhu cầu lượng nước của nó không cao. Mỗi ngày chỉ cần tưới một ít vào buổi sáng là được.

"Cho nên anh định chuyển nó qua đây luôn, không phải em nói để lâu rễ cây sẽ mọc dày, khó chuyển sao. Đợi chuyển qua rồi trong thời gian chúng ta không có ở nhà, anh sẽ nhờ Kiệt Tây mỗi ngày ghé qua tưới cho nó miếng nước."

"Không phiền Kiệt Tây, em tự tưới được... Hả? Anh nói gì?"

Vương Ly vừa nói được một nửa đã phản ứng lại, hai mắt tỏa sáng nhón chân ôm lấy cổ thú nhân gặng hỏi.

Giác Địch cười, thừa nhận ý nghĩ của cô: "Không phải em nói muốn đi ra ngoài sao. Tôi đã bàn với Lỗ Sâm sẽ cùng hắn đi chung. Dù sao trước mắt chúng ta vẫn có cùng mục đích. Có hắn, an toàn của em có thể đảm bảo hơn."

Trước mắt hắn còn không có đủ tự tin để một mình đem cô đi xa như vậy mặc dù hắn đã tính toán tuyến đường đi tốt nhất rồi. May mà còn có Lỗ Sâm.

"Vậy bao giờ đil?"

Vương Ly chỉ hận không thể ngay lập tức đi ngay.

"Trước mắt để anh chuyển xong cây qua đây đã."

Giác Địch đảo mắt nói: "Buổi chiều đi, sau giờ cơm trưa.".

"Được!"

Vương Ly nhảy dựng lên, kéo Giác Địch chạy ra ngoài: "Tranh thủ lúc trời còn chưa nắng, chúng ta đi chuyển cây."

"Chúng ta còn cần làm cái giàn cho nó leo lên. Vừa lúc có thể giúp nó che nắng cho giai đoạn làm quen với đất mới."

Cô nói không ngừng nghĩ, dáng vẻ hoạt bát năng động tràn trề sức sống khiến đôi mắt thú nhân tham lam nhìn thẳng, không nguyện rời đi. Thì ra chỉ cần cô vui, bảo hắn làm gì cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.