Dù sao thì sau một lúc, cuối cùng thú nhân cũng không chịu được cô làm loạn, ném da thú đi, chỉ ra sức ôm cô trong ngực, che chắn được gió lạnh chút nào hay chút đó thôi. C°
Hắn vừa buồn cười vừa hưởng thụ bạn đời so với lúc trước trở nên càng vô lý hơn. Nhưng lại càng thân mật khăng khít.
"Chúng ta trở về lúc nào vậy?"
Ăn no uống đủ, cả người thoải mái rồi Vương Ly liền có sức nhiều chuyện.
"Trước khi trời tối."
Thú nhân hỏi gì đáp náy.
"Sau khi chúng ta đi thì bộ lạc có phát sinh chuyện gì nữa không?"
Cô lại hỏi.
Thú nhân hơi khựng lại một chút rồi mới nói: "Không có chuyện gì."
Chính là chuyện nên làm đều đã làm, không có chuyện gì ngoài ý muốn diễn ra.
Vương Ly tự hiểu, gật gù.
Cô cũng không cho rằng Đồ Khải sau khi bị đánh vẫn còn có sức mà làm loạn. Dù sao vẫn còn lão tế ti ở đó, không có vấn đề cũng là đương nhiên.
"Như vậy là xong rồi sao?"
Cô hỏi rất hàm hồ, nhưng thú nhân vẫn hiểu mà đáp lại: "Vẫn cần một chút thủ tục."
"Cái gì?"
Vương Ly không khỏi dậy lên hứng thú.
"Nhận chúc phúc của thú thần."
Thú nhân nói: "Đợi tôi đi tìm một vài thứ về thì chúng ta có thể cử hành nghi lễ được rồi."
Vương Ly không hỏi hắn muốn tìm cái gì mà gật gù, tiếp tục hỏi: "Đây là nhà anh à?"
"Ừm..."
Thú nhân điều chỉnh lại tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592526/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.