"Anh đừng manh động mà ưm...!!!"
Vương Ly chỉ nói được tới đây đã không nhịn được run lên từng cơn, toàn thân suýt đổ sập xuống. Không, nếu không phải thú nhân vẫn luôn giữ lấy cô thì cô đã ngã xuống thật rồi.
Không nghĩ tới, chỉ mới một cái chạm nhẹ như vậy thôi mà cô đã không chịu được.
Vương Ly không có sức đâu đi nhìn hạ thân sưng đỏ đang bị phân thân to lớn kia ngấp nghé. Cảm giác như sao hỏa đụng địa cầu ấy khiến đầu óc cô một mảnh trăng xóa. Giữa khoái cảm che trời lấp đất kia, tất cả những cảm xúc còn lại đều trở nên lu mờ.
Có lẽ... Có lẽ cho dù có đau thì chưa chắc cô đã cảm nhận được...
Trong một khắc mơ màng Vương Ly đã nghĩ như vậy, mà cô cũng nghĩ không sai.
Giác Địch chính là dựa vào điểm này để có niềm tin mang cô vượt qua được cơn sóng gió.
Mặc dù trong thâm tâm hắn đã tự răn đe chính mình lần tới không được lỗ mãng như vậy nữa.
Còn bây giờ...
"Ư a... Giác Địch..."
Thời điểm đầu nấm to lớn kia vừa mới lấp kín miệng nhỏ non mềm thôi bên tai hắn đã nghe thấy âm thanh chấn động lòng người của cô. Giác Địch suýt thì trượt tay.
Nhưng cũng nhờ khoái cảm bất thình lình này mà phân thân đang căng phồng của hắn không kiềm được hộc ra một chút dịch thể như giải dược nhanh chóng hòa vào thân thể của giống cái, khiến cho bầu bạn cảm thấy thật sự thoải mái mà thả lỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592523/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.