"Um!..."
Khi thân hình dưới tay hắn giật nảy, cảm xúc tuyệt vời trong tay lại khiến hắn mê muội. Thật mềm.
Khẽ ngóc đầu dậy, Giác Địch nhìn cái nơi bị mình nắm lấy trở nên biến dạng, dán sát vào lòng bàn tay thô ráp của mình, kinh ngạc.
Kinh ngạc rồi hắn không khỏi nhẹ tay theo bản năng chỉ vì không muốn làm tổn thương nó. Đó là nơi nào, mềm mại còn hơn da thịt của ấu tể mới sinh. Khiến hắn không dám dùng sức, nhưng lại không nỡ buông tay.
Hắn không nghĩ tới nơi đó lại mềm như vậy.
Thật ra chỗ nào trên người giống cái hắn nhặt về được này cũng mềm, chỗ nào cũng mê người.
Hắn không khỏi hoài nghi rằng liệu mình có bất cẩn mà lỡ tay phá hủy nó hay không, nhất thời sinh ra chút chần chừ.
"Um ưm... Ngứa quá Giác Địch... Khó chịu hức..."
Thời điểm hắn nghĩ thối lui, âm thanh của bầu bạn vừa mới chính thức có được chui vào tai hắn, khiến hắn giật mình tĩnh táo lại.
Nhưng giống cái lại không để cho hắn kịp hiểu được chuyện gì đã ôm lấy hắn, muốn cọ sát hạ thân đang ngứa ngáy của mình lên hắn. Hắn luống cuống tay chân giữ chặt lấy cô, sợ cô vô ý bị vảy của hắn làm bị thương.
Nhưng bầu bạn không chịu, cứ giãy nãy trong tay hắn.
Trong lúc bị cô giằng vặt như vậy, Giác Địch ngửi được mùi vị động tình phát ra từ trên người cô. Hắn giật mình hiểu ra nguyên cớ, lại không thể đập nổi lửa trong người.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592522/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.