Chương trước
Chương sau
Cô dùng cánh tay khẳng khiu trong mắt thú nhân vòng qua ôm lấy đầu hắn, bản thân tự nhiên dựa đầu vào một bên má của hắn, áp lên lớp vảy sừng thô ráp mà không chút ngần ngại. Thân hình nhỏ bé khí thế lại chẳng hề thua kém ai. Cử chỉ mười phần chiếm hữu như đang tuyên bố chủ quyền bá đạo vô lý khiêu khích nhìn Đồ Khải:

"Giống cái không phải được phép tùy tiện sao?"

Đồ Khải bị nói đến tắt tiếng. Phẫn nộ vì không thể phản bác được khiến hắn nghẹn đỏ mặt.

"Vương Ly ngầu quá!"

Kiệt Tây nhỏ giọng sùng bái.

Lỗ Sâm không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Vương Ly sao không phải vậy.

Nói thật là hn cg rất tn thưng giống cái này. Nu Vương Ly chọn hắn thì hắn cũng vui mừng. Nhưng ngay từ đầu hắn đã cảm thấy cô sẽ không chọn mình rồi. Còn hay, hắn vẫn may mắn hơn cái tên Đồ Khải ngu đần kia.

Chuyện đến hôm nay, hắn xem như đã nhìn rõ ngay từ đầu giống cái này đã đang trêu đùa Đồ Khải rồi. Có lẽ không hoàn toàn là do Đồ Khải đã từng lên mặt với Giác Địch trước mặt cô trước đây, nhưng chuyện này quả thật đã khiến Đồ Khải mất mặt. Hắn cảm thấy giống cái này rất kiêu ngạo. Chỉ là sự tự tin kiêu ngạo kia lại khiến cho cô càng thêm hấp dẫn ánh mắt thú nhân.

Vương Ly không biết người xung quanh nghĩ gì về mình, cô vừa sờ soạn lớp vảy bên mang tai của quái thú, vừa nhàn nhã nói: "Nếu không phải Giác Địch mang tôi về đây, bộ lạc sẽ có thêm một giống cái?

"Anh sẽ có cơ hội cướp lấy?"

Đồ Khải tức lắm, nhưng hắn không có giàu ngôn từ như Vương Ly, chỉ biết oán hận trừng cô.

"Nếu tôi không muốn hoặc Giác Địch không muốn, hắn có thể vì tư lợi mà mang tôi đi nơi khác."

Vương Ly nói đến đây rồi không khỏi có chút nghiễn răng: "Chính vì hắn quá thiện lương nên mới có thể cam tâm đem tôi ra đưa cho các người."'

Thú nhân nào đó bị chỉ trích chột dạ cào cào móng.

"Thì ra Vương Ly ghi hận chuyện này nên mới giằng vặt Giác Địch như thế."

Kiệt Tây một lời nói tẹt chân tướng.



Lỗ Sâm im lặng cật lực tán thành.

"Anh sẽ có cơ hội cướp lấy?"

Đồ Khải tức lắm, nhưng hắn không có giàu ngôn từ như Vương Ly, chỉ biết oán hận trừng cô.

"Nếu tôi không muốn hoặc Giác Địch không muốn, hắn có thể vì tư lợi mà mang tôi đi nơi khác."

Vương Ly nói đến đây rồi không khỏi có chút nghiễn răng: "Chính vì hắn quá thiện lương nên mới có thể cam tâm đem tôi ra đưa cho các người."'

Thú nhân nào đó bị chỉ trích chột dạ cào cào móng.

"Thì ra Vương Ly ghi hận chuyện này nên mới giằng vặt Giác Địch như thế."

Kiệt Tây một lời nói tẹt chân tướng.

Lỗ Sâm im lặng cật lực tán thành.

"Các người cho rằng hắn yếu nên mới không được phép liên lụy đến giống cái khan hiếm trên đại lục thú nhân?"

Vương Ly lãnh liệt nhìn vào Đồ Khải: "Các người dùng tiêu chuẩn gì để đánh giá hắn? Không phải các người cũng công nhận hắn có ích cho bộ lạc nên hắn mới có địa vị nhất định trong bộ lạc sao? Nói thẳng ra chỗ đứng của hắn cũng không kém lão tế ti Ngã Lặc đâu."

"Các người giỏi rồi thì đuổi hắn đi đi." 6°

Xung quanh im ắng như tờ.

Lão Ngã Lặc đúng dịp lên tiếng "chậc chậc" hai cái: "Quả thật Vương Ly nói không sai."

"Có lẽ do bình thường hắn không nói gì nên các người mới không biết. Mỗi ngày các người đi săn ở đâu, lại thuận lợi cướp được con mổi trở về an toàn đều là do hắn đi trước dò đường, hoạch định ra. Mười mấy năm nay an toàn của bộ lạc đều là do hắn chèo trống, lão già ta đây chỉ ngồi mát ăn bát vàng thôi."

Vậy sao ông không đứng ra nói một tiếng công bằng cho hắn? Vương Ly trợn mắt.



"Ấy, đứa nhỏ này, không cần trừng ta như vậy." (°

Vương Ly hừ lạnh quay đầu đi.

Ngã Lặc cười nhẹ, lắc đầu nói: "Có những thứ không thể dùng cái gì để thay thế, tựa như quy tắc của đại lục thú nhân. Kẻ mạnh thì sống lâu hơn."

"Bản thân hắn cũng cho rằng điều đó là đúng..."

"Cái gì quy định tiêu chuẩn của sự mạnh mẽ?"

Vương Ly ngắt lời ông: "Là sức mạnh cứng đối cứng?"

Ngã Lặc cứng họng, tự nhiên không biết nên phản bác thế nào.

"Nói như vậy sao ông không để đám bọn họ mỗi ngày cứng rắn đi săn đi, còn cần Giác Địch vì họ vạch sẵn đường đi nước bước trước làm gì. Cứng đối cứng mà, tồn tại trong thế thú chính là ai mạnh thì người đó sống. Dã thú cũng có quyền được sống, có may mắn được sống cho dù nó yếu. Kết quả Giác Địch đã cường ngạnh cướp đi may mắn đó rồi."

Vương Ly hậm hực nói: "Nói thắng ra Giác Địch chính là đang dùng năng lực tự thân của mình để sống sót, vì cái gì các người cho rằng hắn yếu hơn các người."

"Khi sinh tồn trong hoang dã hắn có thể không cần phải đối đầu với dã thú. Chỉ cần có thể tồn tại, đó là hắn có năng lực. Hắn so với thú nhân bình thường hơn một cái đầu nguội mà thôi. Các người lại dùng cái đầu nóng để cứng đối cứng với nhau."

"Các người cho rằng hắn yếu?"

Vương Ly bỗng nhiên híp mắt lại nói: "Được."

"Anh, lên đấu với hắn."

Cô vỗ vào đầu quái thú, bá đạo ra lệnh.

Đám thú nhân bị lời nói điên cuồng của cô làm giật mình, không ngừng xôn xao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.