Quả nhiên ngay khi trứng bị ném ra, đám Lôi thú liền cuống cuồng đuổi theo trứng.
Bất kể chúng có đón được trứng hay không thì suy nghĩ của họ xem như được chứng thực rồi.
Lỗ Sâm không nhiều lời trực tiếp giựt lấy cái gùi của Kiệt Tây, sau lưng xuất hiện một đôi cánh phạch một tiếng bay lên trời.
Cảm giác đối với sinh mệnh của thú nhân vô cùng mạnh, hắn không tốn bao lâu đã có thể từ trong mớ trứng tìm được thêm vài cái trứng còn sinh mệnh nữa.
Vì hắn mang giỏ trứng đi nên Lôi thú không tập kích Kiệt Tây nữa mà một nửa đuổi theo hắn.
Lỗ Sâm tàn nhẫn đem số trứng kia ném đi thật xa.
Với tốc độ đó không biết Lôi thú có kịp đón lấy trứng trước khi chúng vỡ tan tành không.
Nhưng hắn sẽ quan tâm chuyện đó?
Rõ ràng hắn chỉ muốn phát tiết bực bội nãy giờ thôi.
Sau khi trả lại giỏ trứng cho Kiệt Tây hắn lại lấy giỏ của Vương Ly đi.
Quả nhiên sau đó Lôi thú không tập kích họ nữa.
"Rời khỏi đây đã. Máu sẽ kêu gọi dã thú khác tới."
Giác Địch xách Vương Ly lên, hộ tống Kiệt Tây rời khỏi chiến trường.
Họ vừa đi xong thì Đồ Khải từ đâu chạy ra. Hắn nhìn hiện trường đầy máu tanh đó khuôn mặt ngạo mạn kia cũng không khỏi tái đi.
"Lỗ Sâm!"
Nhìn thấy Lỗ Sâm đang bay trên bầu trời, hắn rống lên: "Bọn họ đâu?"
Lỗ Sâm vừa thấy hắn liền nóng máu.
Hắn không nói không rằng hóa thành hình thú, dùng tốc độ như tên lửa đạo đạn lao thẳng đến chỗ Đồ Khải với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hút Đồ Khải bay ngược về sau, đập lên vách đá cái rầm.
Trong quá trình đó hình thể to lớn của hắn cũng khiến vài bức tường đá trên đường đi lỏng lẻo đổ sập, kinh động cả một rừng đá.
"Anh điên rồi à!?"
Đồ Khải bị đập đến kêu rên nhưng hắn da dày thịt béo, cú hút đó không tạo thành tổn thương đáng kể gì cho hắn nhưng khiến hắn giận điên lên.
Lỗ Sâm sau khi phát giận xong lỗ mũi phì ra một ngụm ác khí, sau đó không thèm liếc Đồ Khải một cái mà bay đi.
"Chết tiệt!"
Đồ Khải tức không chịu được chửi bậy một tiếng nhưng rồi vẫn đuổi theo.
Bởi vì một trận sụp lỡ ầm ầm kia mà khiến cho thú nhân đang che chở cho giống cái nhặt trứng trong rừng đá giật mình kinh sợ cũng vội vàng chạy ra ngoài.
Họ sợ cũng không phải sợ suông. Nếu thật sự có đá lở trong rừng đá, họ dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sợ không bảo vệ được giống cái chu toàn. Cứ trước chạy ra đã rồi tính.
Kết quả là một đám thú nhân, giống cái không hẹn mà tụ hợp lại một chỗ. Ai nấy kháo nhau hỏi có chuyện gì vậy.
Đồ Khải nhanh chóng tìm thấy Lỗ Sâm trong đám người. Vốn còn lo lắng cho hai giống cái, khi thấy họ bình yên, hắn liền muốn tính sổ với Lỗ Sâm.
"Lỗ Sâm! Nếu anh không cho tôi một lời giải thích thì tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"
Đám người không hiểu chuyện gì, còn định lên tiếng hỏi thăm. Kết quả Lỗ Sâm không thèm giải thích đã đứng ra trực tiếp nói: "Không để yên thì thế nào?"
"Muốn đánh một trận phải không!?"
"Nào! Lại đây! Dùng cách thức của thú nhân mà giải quyết!"
Nói xong hắn đã biến về hình thú, cũng không dùng lợi thế có thể bay của mình mà đứng ở đó hất cánh làm điệu bộ khiêu khích ngoắc Đồ Khải.
Đám người choáng váng. Còn Đồ Khải thì tức ói máu.
Hắn đương nhiên sẽ không bỏ mặt khiêu khích của Lỗ Sâm, phốc một tiếng biến về hình thú rồi hùng hổ lao vào.
Chớp mắt hai con thú đã đánh nhau túi bụi.
Lỗ Sâm rất âm hiểm. Hắn cố tình cắp Đồ Khải đến gần rừng đá, sau đó dựa vào lợi thế có thể bay mà vờn Đồ Khải, đè con sư tử một sừng ra đánh một trận.
Thế mới nói, giữa các thú nhân chỉ có đánh lên mới biết ai mạnh ai yếu.
Đám người nhìn Đồ Khải như cục bông bị Lỗ Sâm đá tới đá lui mà thương cảm thay.
Bản thân Đồ Khải lại nghẹn khuất gần chết. Nhưng khí không bằng người, còn có thể làm gì, chửi đổng lên à.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]