"Lôi thú thích trứng Đà Lôi, nhưng chúng chưa từng tập kích chúng ta đông như thế. Toàn là rải rác một vài con, cướp được trứng liền chạy, cũng không chủ động đối đầu với chúng ta như vậy."
Kiệt Tây mặc dù sợ đến trắng bệch mặt nhưng vẫn cố gắng giải thích cho Vương Ly ở bên cạnh.
So với Kiệt Tây, mặc dù Vương Ly mới được chứng kiến tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy lần đầu nhưng lại không có sợ hãi như anh chàng. Lúc này Vương Ly mới sâu sắc cảm nhận một sự thật rằng, cho dù họ đều là những chàng trai cao lớn, thế nhưng họ vẫn là giống cái của đại lục thú nhân. Họ không khác gì phụ nữ ở hiện đại, cũng sẽ sợ hãi những tình huống này.
"Đúng là chúng ta đã nhặt rất nhiều trứng, nhưng không phải tất cả. Chúng nó có thể hòa bình cùng chúng ta cùng nhau nhặt trứng mà đúng không?"
Vương Ly thắc mắc.
Vốn dĩ cô chỉ là vô tình bày tỏ, ai biết lại khiến cho ba người kia đều giật mình.
Đúng vậy, sao họ không nhận ra điều này nhỉ. Rõ ràng họ không thể nhặt hết trứng được, vì sao không phận ai nấy nhặt mà phải đến tập kích họ, sau đó tổn thất thảm trọng như thế.
Có đáng không?
Nếu như không nói đến chuyện đáng hay không, tựa như dựa vào tập tính của loài, chúng chỉ biết tuân theo như chuột yêu gạo, vậy thì phải có một lý do nhất định khiến chúng phải tập kích họ để cướp trứng.
Chẳng lẽ là do trứng họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592499/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.