"Lôi thú thích trứng Đà Lôi, nhưng chúng chưa từng tập kích chúng ta đông như thế. Toàn là rải rác một vài con, cướp được trứng liền chạy, cũng không chủ động đối đầu với chúng ta như vậy."
Kiệt Tây mặc dù sợ đến trắng bệch mặt nhưng vẫn cố gắng giải thích cho Vương Ly ở bên cạnh.
So với Kiệt Tây, mặc dù Vương Ly mới được chứng kiến tình huống chiến đấu kịch liệt như vậy lần đầu nhưng lại không có sợ hãi như anh chàng. Lúc này Vương Ly mới sâu sắc cảm nhận một sự thật rằng, cho dù họ đều là những chàng trai cao lớn, thế nhưng họ vẫn là giống cái của đại lục thú nhân. Họ không khác gì phụ nữ ở hiện đại, cũng sẽ sợ hãi những tình huống này.
"Đúng là chúng ta đã nhặt rất nhiều trứng, nhưng không phải tất cả. Chúng nó có thể hòa bình cùng chúng ta cùng nhau nhặt trứng mà đúng không?"
Vương Ly thắc mắc.
Vốn dĩ cô chỉ là vô tình bày tỏ, ai biết lại khiến cho ba người kia đều giật mình.
Đúng vậy, sao họ không nhận ra điều này nhỉ. Rõ ràng họ không thể nhặt hết trứng được, vì sao không phận ai nấy nhặt mà phải đến tập kích họ, sau đó tổn thất thảm trọng như thế.
Có đáng không?
Nếu như không nói đến chuyện đáng hay không, tựa như dựa vào tập tính của loài, chúng chỉ biết tuân theo như chuột yêu gạo, vậy thì phải có một lý do nhất định khiến chúng phải tập kích họ để cướp trứng.
Chẳng lẽ là do trứng họ nhặt có gì đặt biệt?
"Là trứng còn sinh mệnh!
Giác Địch vừa cắt đứt chân một con Lôi thú vừa kéo Vương Ly vào lòng mình, né tránh sự tập kích của một con khác đã vòng được ra sau lưng hòng đánh lén cô.
Trứng còn sinh mệnh?
Đúng!
Vương Ly hô lên: "Trứng ở đây toàn là trứng chết, trứng sống đều bị chim Đà Lôi mang đi. Cho dù có lỡ sai sót một vài trứng thì số lượng không nhiều, cho nên Lôi thú cũng chưa từng tập trung quy mô lớn tấn công chúng ta để cướp trứng."
"Cho nên lần này chúng liều mạng như vậy... Chẳng lẽ là do chúng ta đã nhặt được khá nhiều trứng sống?"
Đây không phải là một câu nghi vấn.
Mà nó thật sự là như vậy.
"Kiệt Tây! Tìm số trứng mới nãy chúng ta nhặt được đi!"
Cô hét lên với Kiệt Tây vừa ngồi thụt xuống lúi cúi tìm trứng.
Giác Địch chỉ liếc qua cô một cái rồi tiếp tục lạnh lùng đánh giết Lôi thú.
Có mấy lần Lôi thú lợi dụng được sơ hở mà hắn không kịp thu đuôi về đỡ lấy hắn đều dùng tay chân ra đón đỡ, không cho chúng tổn thương Vương Ly được mấy may. Nhưng kết quả lại khiến mình bị thương.
Xét về một mặt nào đó thì hắn chỉ đứng một chỗ, đương nhiên không thể linh hoạt được như Lỗ Sâm. Nhưng khó mà nói hắn không có tính linh hoạt. Đây chỉ là hành động xuất phát từ nội tâm càng muốn bảo vệ Vương Ly chu toàn không chút tổn thương, không di chuyển chỉ đơn giản là vì hắn không muốn rời khỏi cô quá xa, lỡ hắn không về kịp bảo hộ cô thôi. Cho dù phải lấy máu đổi máu.
Nhưng hắn vẫn nghĩ đến được, nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn, giống như Lố Sâm, hắn có thể bảo vệ cô càng tốt.
Quả thật Lỗ Sâm rất mạnh. Năng lực cá năng của hắn vô cùng cao.
Nếu không phải đám Lôi thú này nhỏ, khá vướng tay vướng chân thì chưa chắc đã làm khó được Lỗ Sâm.
Nhưng rõ ràng hắn vẫn bảo vệ được Kiệt Tây mà không khiến mình bị thương.
Sư tử là loài thích vồ, hắn lại có thêm một đôi cánh, khiến cho độ linh hoạt càng cao. Hắn một người một đôi móng vuốt, có thể xé Lôi thú thành hai nửa. Tràn diện tàn bạo vô cùng.
"Tìm được rồi!"
Kiệt Tây bỗng nhiên hô lên, còn không quên hỏi: "Làm sao nữa!?"
"Ném ra ngoài!"
"Ném ra ngoài."
Vương Ly và Giác Địch đồng thanh nói. Kiệt Tây không kịp suy nghĩ đã vung tay ném đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]