Kiệt Tây nói ra được rồi liền cảm thấy dễ dàng hơn, bắt đầu oán hận: "Cậu không biết đâu, cái tên này vô cùng đáng ghét. Hắn làm như bản thân là giỏi nhất vậy, thích ai là người đó phải thích lại hắn."
"Tôi thèm vào!"
Vương Ly phì cười: "Tôi biết, tôi hiểu."
Kiệt Tây thấy cô cười thì hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo ngại hỏi: "Cậu không cảm thấy tôi là vì ghen ghét với cậu đi."
Vương Ly ngẩn ra một chút, sau đó buồn cười đáp: "Vì Đồ Khải bỗng nhiên di tình biệt luyến chuyển qua thích tôi nên cậu ghen ghét à?"
"Làm ơn đi, tôi cũng không có mù."
Cô nói xong lại không khỏi cảm khái. Bất kể trước mặt cô có là một người đàn ông đi chăng nữa thì hắn vẫn là giống cái, vẫn có đặc tính của nữ giới, nội tâm yếu ớt sợ hiểu lầm nga.
Kiệt Tây không biết cô nghĩ gì, sau khi được sự khẳng định của cô liền triệt để nhẹ nhỏm. Sau đó anh chàng liền bắt đầu kéo cô nói đông nói tây, kể ra sự đáng ghét của Đồ Khải, như chỉ sợ cô sẽ mắt mù mà đi thích cái tên đó vậy.
Vương Ly từ đầu chí cuối chỉ cười trừ không nói, chỉ hỏi những thứ có liên quan đến thế giới này trong câu chuyện của cô thôi. Từ đó góp nhặt được một cách rõ ràng tình huống của đại lục thú nhân.
Nhưng có một sự thật rất hiển nhiên là, không chỉ có Đồ Khải mới có hứng thú với cô.
Sau ngày đó, xung quanh nhà cô bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592493/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.