Chương trước
Chương sau
Kiệt Tây nói ra được rồi liền cảm thấy dễ dàng hơn, bắt đầu oán hận: "Cậu không biết đâu, cái tên này vô cùng đáng ghét. Hắn làm như bản thân là giỏi nhất vậy, thích ai là người đó phải thích lại hắn."

"Tôi thèm vào!"

Vương Ly phì cười: "Tôi biết, tôi hiểu."

Kiệt Tây thấy cô cười thì hơi nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo ngại hỏi: "Cậu không cảm thấy tôi là vì ghen ghét với cậu đi."

Vương Ly ngẩn ra một chút, sau đó buồn cười đáp: "Vì Đồ Khải bỗng nhiên di tình biệt luyến chuyển qua thích tôi nên cậu ghen ghét à?"

"Làm ơn đi, tôi cũng không có mù."

Cô nói xong lại không khỏi cảm khái. Bất kể trước mặt cô có là một người đàn ông đi chăng nữa thì hắn vẫn là giống cái, vẫn có đặc tính của nữ giới, nội tâm yếu ớt sợ hiểu lầm nga.

Kiệt Tây không biết cô nghĩ gì, sau khi được sự khẳng định của cô liền triệt để nhẹ nhỏm. Sau đó anh chàng liền bắt đầu kéo cô nói đông nói tây, kể ra sự đáng ghét của Đồ Khải, như chỉ sợ cô sẽ mắt mù mà đi thích cái tên đó vậy.

Vương Ly từ đầu chí cuối chỉ cười trừ không nói, chỉ hỏi những thứ có liên quan đến thế giới này trong câu chuyện của cô thôi. Từ đó góp nhặt được một cách rõ ràng tình huống của đại lục thú nhân.

Nhưng có một sự thật rất hiển nhiên là, không chỉ có Đồ Khải mới có hứng thú với cô.

Sau ngày đó, xung quanh nhà cô bắt đầu có thú nhân lục đục tìm tới.



Thú nhân vô cùng thẳng thắn, lấy lòng một cách trực tiếp, thiết thực khiến người ta không thể làm mặt lạnh được. Và đương nhiên là không phải ai cũng giống như Đồ Khải kia, ngang ngược như vậy.

Họ thận trọng lấy lòng, cũng sợ cô ghét bỏ, tuyệt không dây dưa lằng nhằng. Họ chỉ có càng thêm cố gắng một cách đơn thuần.

Nhưng bởi vì sự xuất hiện của họ, Đồ Khải không còn ngông cuồng tự đại đến tự đắc nữa. Cho dù hắn vẫn khiến người ta cảm thấy chán ghét vì hành vi cường ngạnh ép mua ép bán của mình.

Ít ra là hắn sẽ không liên tục nhầm vào Giác Địch, cái người dù toàn thân đều tản ra hương vị u ám lại cô độc nhưng mỗi ngày đều đến trình diện, mang cái này cái kia cho Vương Ly. Mà cô cũng không có vì xung quanh có rất nhiều người lấy lòng mà bỏ quên hắn. Cô đều sẽ có việc muốn nhờ hắn làm giúp. Khi ấy thú nhân kia sẽ trầm mặc đi làm, lặng lẽ như một u linh.

"Vương Ly này, rốt cuộc cậu có thích Giác Địch không?"

Làm một giống cái ở đại lục thú nhân, Kiệt Tây vẫn rất thẳng thắn, muốn hỏi liền hỏi.

Đó là sau khi nhìn thấy Vương Ly một mặt vẫn giữ thái độ không xa không gần với đám thú nhân, một mặt vẫn để Giác Địch bên cạnh. Ở hiện đại thì này chính là một biểu hiện của tra nữ không sai. Nhưng Vương Ly chính là làm như vậy, cho dù cô biết mỗi ngày nhìn thấy cô qua lại nói cười tự nhiên với đám thú nhân khác, trong lòng ai đó không hề dễ chịu.

Đương nhiên là cô có ý định của mình khi làm như vậy...

Lúc nghe Kiệt Tây hỏi, cô chỉ cười cười liếc qua bóng lưng của ai đó đang làm người vô hình ở bên cạnh, không đáp thẳng mà nói: "Giác Địch là người đã mang tôi về đây, tránh cho tôi một kiếp bị dã thú nuốt vào bụng, hoặc là chết vì đói."

Kiệt Tây im lặng một chút rồi ỉu xìu nói: "Cho nên cậu chỉ là cảm kích anh ta thôi hả?"

Vương Ly cười cười tiếp tục lãng tránh: "Anh hỏi chuyện này làm gì?"



Kiệt Tây đưa ánh mắt khó hiểu nhìn cô, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì mà quay đầu đi mất.

Vương Ly buồn cười. Sau đó ánh mắt khẽ liếc qua người bên cạnh, rũ mi như có điều suy nghĩ.

Có lẽ là biết cô đang nhìn mình, cái đuôi nào đó khẽ lật mặc dù chủ nhân nó không có chút động tĩnh nào.

Vương Ly thấy hứng thú, đi tới ngồi chòm hỏm bên cạnh hắn, tỏ vẻ: "Tôi sờ thử được không?"

Thân hình Giác Địch khẽ cứng lại. Cái tay đang mài dao xương cũng ngừng.

Nhưng dưới đôi mắt đầy kỳ vọng của Vương Ly, một đỗi cái đuôi kia vẫn từ từ đặt vào tay cô.

Vương Ly cười thầm, ra là hắn hiểu cô muốn nói gì. Đồng thời cô cũng cẩn thận cầm cái đuôi kia lên nhìn xem.

Theo cô quan sát thì mặc dù thú nhân không phải dã thú nhưng họ vẫn có đặc tính của động vật. Tỉ như tai và đuôi là những phần nhạy cảm nhất trên người chúng. Đặc biệt là sờ đuôi với thú nhân, trừ khi là bạn đời, nếu không đó chính là hành vi khiêu khích. Khi đó với cái đuôi mang theo vĩ tiêm này của Giác Địch có thể cắt cho đối phương thành hai nửa ngay lập tức.

Vậy mà giờ đây nó lại dịu ngoan nằm trong tay cô.

Lần đầu được nhìn cẩn thận ở khoảng cách gần như vậy, Vương Ly mới kinh ngạc phát hiện cái đuôi này vô cùng đặc biệt.

Thân đuôi giống như của bò, nhưng dài hơn, dẻo dai như thân rắn không có xương, cho nên nó mới linh hoạt như vậy. Vĩ tiêm của nó càng không giống như đuôi của bò cạp mà giống của loài bò sát như thằn lằn. Chỉ là để đạt đến hiệu quả của sự sắc bén, hai bên mũi nhọn ở chớp đuôi có sự tồn tại của hai hàng gai tạo thành hình mũi tên. Bên dưới đầu mũi tên còn có một túm lông nhỏ màu bạc. Nếu để cho cô hình dung thì nó trông như đầu một cây thương bạc, vô cùng xinh đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.