Cây "thương" này vô cùng có linh tính.
Rõ ràng chủ nhân nó không có biểu tình gì hết, nhưng nó ở trong tay cô luôn âm thầm, phải nói là lén lút uốn éo đầu thương, như đang làm nũng vậy.
Nó khẽ ma sát vào trong lòng bàn tay cô, bộ dạng rất oan ức.
Vương Ly suýt thì cười phụt ra, không ngừng vuốt vuốt túm lông như đang dỗ dành khiến cho cái đuôi mềm ra, bộ dạng lâng lâng. Thời điểm đó ở nơi khóe mắt cô bắt gặp biểu tình cứng ngắt một cách không được tự nhiên của Giác Địch, đuôi mắt cô khẽ cong cong.
Biểu cảm này của cô đương nhiên không thể tránh khỏi cảm giác nhạy bén của thú nhân. Giác Địch thấy cô thật sự thích, bất kể là cô có phải đang đùa giỡn với hắn không thì Giác Địch cũng đã cam chịu rồi. Chỉ cần còn một ngày cô vẫn muốn nhìn thấy hắn, cho dù phải làm anh trai hắn cũng sẽ ở bên cô. Cô độc cả đời thật ra cũng không hề khó khăn như vậy. Bởi vì khi đó hắn có thể dành hết sự trân trọng cho cô.
Nhưng nói thì lúc nào cũng dễ hơn làm.
Khi thật sự nhìn thấy cô tiếp xúc với những thú nhân khác, hắn vẫn không thể bình tĩnh được. Hắn cáu bẩn, oán hận vì không thể cướp lấy cô cho mình tích tụ từng ngày.
Có phải đến một lúc nào đó không thể dồn nén được nữa, hắn sẽ bỏ trốn hay không.
"Cảm ơn, cái này là gì vậy?"
Vương Ly vừa nhận thứ quả có màu hồng quái lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592494/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.