Vương Ly từ trong nhà bước ra, đầu tiên là nhìn thấy Giác Địch từ đầu chí cuối vẫn luôn miệt mài với công việc trên tay. Nhìn lại, cô mới hiểu được âm thanh chói tai kia là vì sao mà có. Thì ra Giác Địch đang giúp cô đẽo lại gia cụ trong nhà cho vừa tay. Những món đồ lớn dần dần trở nên quen thuộc như trong ký ức của cô khiến trong lòng cô dâng lên chút an tâm như thể mình vẫn đang ở địa cầu mà không phải nơi nào xa lạ.
Ánh mắt cô không khỏi dịu dàng.
"Em ngủ không ngon à?"
Giác Địch nhìn thấy cô thì đứng dậy, nhẹ giọng hỏi han. Khác xa một trời một vực với lúc nãy.
Vương Ly lắc đầu: "Nhất thời thả lỏng nên cơ thể không kịp điều chỉnh thôi. Một thời gian nữa sẽ không sao hết."
"Có phải giường quá cứng?"
Giác Địch vẫn lo lắng nhìn cô.
Quả thật là dáng vẻ bây giờ của Vương Ly có chút không tốt, chỉ là chính cô chưa nhận thức được. Cho dù nguyên nhân có giống như cô đã nói.
Trong mắt Giác Địch, thân thể Vương Ly quá mềm mại, mặc dù tất cả giống cái trong bộ lạc đều nằm giường cứng, mùa nắng còn ngại nóng mà trực tiếp nằm dưới mặt đá, nhưng Vương Ly quả thật không giống. Hắn vô sự tự thông cho rằng cô nên được nằm ở nơi mềm mại hơn.
"Tôi sẽ đi kiếm thêm da thú về lót giường cho em."
Cho dù chỉ khiến giấc ngủ của cô tốt hơn.
Vương Ly chưa kịp lên tiếng thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592492/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.