Không biết là do cô nắm sừng của hắn hay vì cái gì khác, nhưng mà khoảnh khắc đó thân hình Giác Địch có hơi cứng lại.
"Anh anh anh... Thả tôi xuống đi. Cao quá đi!"
Không, quan trọng là cô ngại.
Vương Ly lúng túng khi nhận ra mình đang nắm sừng của hắn. Nhưng mà cô cũng sợ ngã, cho nên không dám buông ra.
Quan trọng là chủ nhân của nó không nói gì, cũng không thả cô xuống mà nệm bước tiến vào khu rừng.
Bước chân hắn không tính là chậm nhưng từng bước vững vàng, nước trong chiếc lá hắn cầm sóng sánh lấy một chút. Cái đuôi sau mông khẽ phe phẩy, lâu lâu lại vô tình hay cố ý chạm vào lẵng chân của Vương Ly, giống như đang thăm dò địa bàn.
Vương Ly lại không hề hay biết. Hay nói đúng hơn là vào lúc này cô không có đủ sự nhạy cảm để cảm nhận biết được sự tồn tại của cái đuôi khôn khéo kia.
Cô vốn còn nghĩ chống chế một chút, không muốn hắn ôm mình. Ngồi trên cánh tay tồn tại một lớp vảy sừng không phải quá êm ái kia, còn dựa vào trên thân hình cũng cứng rắn thô dày không kém, bị bế đi như em bé, cô có chút không bình tĩnh nổi. Nhưng khi nhìn thấy diện mạo của khu rừng, cô quyết định ngoan ngoãn để cho hắn mang đi.
Xuyên qua cánh rừng rậm rạp, chằng chịt rất nhiều loại thực vật, động vật kỳ lạ không biết tên, Vương Ly vừa kinh ngạc vừa căng thẳng đến độ vô thức siết chặt sừng của Giác Địch.
"Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592485/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.