Chuyện này đổi thành một thú nhân khác có lẽ không có nhạy cảm như Giác Địch. Nhưng chính là thân phận của Giác Địch trong bộ lạc cũng đã rất đặc biệt, hắn lại nhất thời cảm nhận được sự khác biệt của Vương Ly.
Mặc dù vậy hắn vẫn đáp: "Đúng vậy, giống như tôi."
"Em chưa từng thấy thú nhân?"
Hắn hỏi.
Vương Ly ngỡ ngàng lắc đầu: "Ở chỗ tôi ai cũng giống như tôi vậy, cũng không có... Hình dạng nửa thú giống như anh."
Giác Địch nghe xong thì giật mình vô cùng.
Một nơi chỉ có người giống như Vương Ly... Chẳng phải nói nơi đó toàn là giống cái thôi ư?
Cho nên mới có thể để một giống cái như Vương Ly đi mạo hiểm?
Thật sự có một nơi như vậy ư? Khi mà đại lục thú nhân đâu đâu cũng thiếu thốn giống cái? Thật khiến người ta hâm mộ.
Vương Ly không biết giữa họ bỗng nhiên xuất hiện một sự hiểu lầm không hề nhẹ.
Cô mãi lo hoang mang, cảm thấy tương lai mịt mờ tăm tối. Trong lòng còn đang bận tâm đây có còn là địa cầu nữa không. Nếu không phải là địa cầu... Cơn bão kia đã cuốn cô vào vết rách không gian, đem cô tới đây sao?
Nếu vậy... Cô... Còn có thể trở về không?
Mặc dù khoa học hiện đại đã rất tối tân nhưng định nghĩa về vết nứt không gian cùng thế giới khác vẫn còn là một lý luận chưa được chứng minh. Đương nhiên càng khỏi nói tới biện pháp xuyên qua thời không để quay trở về nơi bắt đầu. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-vao-the-thu-lam-ban-quai-nhan/3592484/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.