Quý Thanh Thức đi về phòng thì Thích Tiểu Vi đã ngủ. Cô nhẹ nhàng đi vào sau cởi áo khoác, áo lông, rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm rửa, còn cẩn thận khép cửa lại.
Nhìn sắc mặt không tươi tắn của mình trong gương, trắng bệch, tối nay cô cũng không ăn được nhiều đồ, dạ dày bị rỗng rất khó chịu. Cô nghĩ tắm nhanh xong đi ngủ, vừa mới mở nước thì thông báo điện thoại vang lên. Chung Nhiên chấp nhận lời mời kết bạn của cô.
Quý Thanh Thức nghĩ nghĩ, ngồi trên bồn cầu, cô chuyển cho anh tiền viện phí tối nay, còn nhắn tin trước: [Chung tổng, đây là tiền thuốc men hôm nay, thật sự đã làm phiền ngài. Tôi sẽ nhanh chóng giặt cà vạt gửi lại cho ngài. Thật sự cảm ơn!]
Bấm máy xong nhìn lại một lần thấy câu từ hơi cứng nhắc, cô lại chọn thêm hai icon, sau đó mới nhấn gửi đi.
Cô đợi 5 phút, Chung Nhiên không trả lời, tiền cũng không nhận.
Quý Thanh Thức bỏ điện thoại xuống, rửa mặt sau đó thay quần áo thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ cửa rất nhẹ.
Đã rạng sáng, Quý Thanh Thức đến bên cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Cô Quý." Bên ngoài cửa là một giọng nữ nhẹ nhàng nói: "Tôi là nhân viên trực tổng đài, Chung tiên sinh muốn gửi đồ cho cô."
Quý Thanh Thức không mở của chống trộm, cô mở hé cửa, nhìn thấy cô gái mặc đồng phục lễ tần, đẩy xe đồ ăn.
"Chờ tôi một chút." Quý Thanh Thức mở cửa, nhỏ giọng nói: "Bạn cùng phòng của tôi đã ngủ, cô đẩy xe nhẹ giúp tôi nhé."
Sau khi đẩy xe đồ ăn vào, nhân viên lễ tân nói: "Sáng mai chúng tôi sẽ đến thu dọn, cô cứ để ở trong phòng là được."
"Cảm ơn!"
Đồ ăn trên xe đều rất đơn giản, bát sứ trắng là cháo hoa, kèm theo trứng luộc và mấy gia vị đi kèm, cùng với một cốc sữa bò nóng.
Ngăn bên dưới còn có một bình giữ nhiệt, Quý Thanh Thức vốn tưởng đó là nước ấm nhưng khi mở ra thì ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, hóa ra là trà táo. Quý Thanh Thức nhìn mấy đồ vật này có chút mơ hồ.
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm điện thoại thì thấy tin nhắn thoại của Chung Nhiên gửi mười phút trước.
Vẫn là giọng điệu lười biếng, cô nghĩ anh lúc nào cũng có điệu bộ như vậy.
"Nói cảm ơn nhiều như thế, còn không thực tế bằng hành động?"
Quý Thanh Thức nghiêng người đứng ở cửa nhà, nhìn khay đồ ăn, lại không rõ ý tứ của anh.
Hành động thực tế?
Cô nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: [Ngài xem khi nào tiện, tôi mời ngài ăn một bữa cơm?]
Đây là hành động thực tế duy nhất mà Quý Thanh Thức có thể nghĩ ra.
Cô vừa mới gửi tin nhắn đi thì lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, Chung Nhiên cũng không phải coi trọng một người nhân viên nhỏ nhoi như cô, công ty mỗi ngày đều phát sinh nhiều việc, khi nào thì anh mới có thời gian rảnh rỗi mà ăn bữa cơm này của cô?
Nhưng trước khi cô thu hồi tin nhắn thì Chung Nhiên đã trả lời tin nhắn của cô.
Anh nói, được.
Hôm sau cô vẫn đi làm như bình thường, sáng sớm Thích Tiểu Vi nói với cô chuyện hôm qua đã truyền ra cả chi nhánh rồi. Bảo cô chuẩn bị tâm lý trước.
Quý Thanh Thức cảm thấy cũng không có gì cả.
Vừa đến phòng họp, ánh mắt mọi người nhất trí dừng trên người cô, Quý Thanh Thức ôm máy tính đến bàn làm việc. Vừa mới ngồi xuống, Dương Tuyết cùng Quách Linh đã gấp không chờ nổi, sáp đến hỏi chuyện.
Quý Thanh Thức ăn ngay nói thật, bởi vì mối quan hệ với Dư Như Bách nên Chung Nhiên mới chiếu cố cho cô, không có gì khác.
Vẻ mặt của Dương Tuyết như là đang bỏ lỡ tin bát quái lớn: "Có mỗi vậy á?"
Quý Thanh Thức gật đầu.
Nếu làm ở tập đoàn lâu thì ai cũng biết Dư Như Bách, ông cùng ông chủ lớn có quan hệ thân cận, giải thích như này cũng không quá hợp lý.
Chỉ là Quý Thanh Thức cùng Chung Nhiên đều là người trẻ tuổi, lại có ngoại hình nổi bật, đột nhiên đặt cùng một chỗ, lại làm người ta dễ liên tưởng đến mấy câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Quách Linh cũng không nói gì thêm, rất nhanh về chỗ làm việc. Nhưng Dương Tuyết lại khuấy cà phê không ngừng, đứng ở phòng nước nói với Quý Thanh Thức: "Nếu chuyện này em nói là hiểu lầm, thì chị vẫn nhắc em trước vài câu, tiểu Chung tổng người này....."
Dương Tuyết hạ giọng, không biết nói như nào cho tốt: "Cũng không phải nói cậu ta không tốt, chỉ là loại người này từ lúc sinh ra đã là công tử ngậm thìa vàng, có tiền, có diện mạo, cậu ta cũng không phải không có khả năng chơi đùa với em, hiểu không?"
Dương Tuyết nói hàm súc, Quý Thanh Thức làm sao mà không rõ ý tứ của cô.
"Dù sao hai người không phải là quan hệ đó là tốt nhất, chuyện tối hôm qua chị và Quách Linh đều rất kinh ngạc, cũng rất lo lắng. Em thân là con gái, một mình lăn lộn ở bên ngoài, chú ý nhiều một chút cũng không sao."
Thần sắc của Quý Thanh Thức vẫn bình thường, như cô không phải là nhân vật chính của câu chuyện, nghe qua cũng không thèm để ý: "Chị, em hiểu, em cũng cảm ơn chị đã nhắc nhở em."
Nhưng cô cùng Chung Nhiên, thực sự một chút quan hệ cũng không có.
Căn bản, hai người không ở cùng một thế giới. Dù sao bản thân cô cũng không sợ.
Dương Tuyết thấy bộ dạng cô vẫn thật thà, đối với việc này cũng không để bụng, đánh giá hai người này không có việc gì là thật thì mới thôi. Con bé Quý Thanh Thức này ngày thường vô thanh vô tức, nhưng trong lòng rõ ràng cũng không ngốc nghếch.
Dương Tuyết lại chuyển hướng sang Chung Nhiên: "Em biết vì sao cậu ta đến Ninh Xuyên không?"
Quý Thanh Thức nhìn bốn phía, nhìn lại hai lần mới nói: "Không phải nói anh ta làm việc ở Lâm An không đàng hoàng nên mới bị chủ tịch điều về đây để chỉnh đốn tính tình sao?"
Dương Tuyết nhìn bộ dạng cẩn thận của cô có chút vui: "Cũng không khác là mấy, nhưng em xem chuyện cậu ta làm ở đây liền biết không phải là loại người chỉ ăn chơi chác tang. Sở dĩ tới Ninh Xuyên...."
Dương Tuyết hạ giọng: "Em biết Hứa Kha không, chính là nữ chính trong bộ phim đang hot hiện nay ý."
Quý Thanh Thức không có ấn tượng với Hứa Kha lắm, Dương Tuyết phải nói tên phim cô mới nhớ ra.
"Trước đấy không nổi bật gì mà? Bỗng nhiên diễn vai nữ chính, tuy không phải tác phẩm lớn nhưng cũng là diễn viên tuyến n nhảy lên tuyến một, sau đó dân cư mạng truy lùng, thì lùng ra tiểu Chung tổng là kim bài sau lưng cô ta."
"Việc này truyền đến tai chủ tịch, nghe nói cậu ta nuôi con hát ở bên ngoài, tức giận không chịu được." Dương Tuyết nhún vai, "cho nên cậu ta liền bị điều đến đây."
Quý Thanh Thức sửng sốt. Loại tin giải trí từ trước đến nay cô chỉ nghe thôi chứ chưa từng chứng kiến, mà giờ vai chính lại là sếp của cô. Loại cảm giác này có chút mới lạ.
Trở về phòng, cô thấy Dư Như Bách gọi nhỡ. Quý Thanh Thức đến hành lang gọi lại cho Dư Như Bách, Dư Như Bách nhận điện thoại nói: "Thanh Thức, bên vật tư Thượng Quý có gửi tài liệu, nhà cung cấp là ai? Hợp đồng nhiều hay ít tiền?"
Quý Thanh Thức: "Em phải về tra tài liệu một chút ạ."
"Được, tra xong nói cho thầy." Dư Như Bách lại hỏi "Ở Ninh Xuyên thế nào rồi, công việc vẫn thuận lợi chứ?"
"Cũng được ạ." Quý Thanh Thức nói, lại dò hỏi: "Thầy thân quen với tiểu Chung tổng đúng không ạ?"
Dư Như Bách không nghĩ tới là cô lại nhắc đến Chung Nhiên "Rất quen thuộc, làm sao vậy?"
"Vậy anh ấy là đồ đệ của thầy sao?"
"Thầy điên rồi chắc? Thầy nhận cậu ta làm đồ đệ, cái này không phải là để nhanh giảm thọ sao?"
"..."
Quý Thanh Thức cũng đoán được đáp án.
Dư Như Bách phản ứng lại: "Chung Nhiên nói với em?"
Quý Thanh Thức thành thật vâng một tiếng.
"...." Dư Như Bách có thể tưởng tượng ra bộ dáng thành thật đó của cô, ông cũng phục thằng nhãi Chung Nhiên này, chính mình bảo nó chiếu cố Quý Thanh Thức một chút, nó quay đầu liền đi lừa dối con bé.
Dư Như Bách mắng: "Thằng bé này từ nhỏ đã hỗn láo, kiêu ngạo ương ngạnh, làm xằng làm bậy, nói 10 câu thì 7 câu là giả, tóm lại là em không cần nghe nó nói chuyện."
Quý Thanh Thức: "..."
Đến tối Quý Thanh Thức về phòng, Thích Tiểu Vi đã trở về trước còn đang nằm giường xem ti vi.
Trên ti vi đang chiếu bộ phim cốt truyện máu chó, Quý Thanh Thức đảo mắt qua nhìn, thấy Thích Tiểu Vi đang xem bộ phim mà Dương Tuyết kể "Tình yêu ngày mai"
Cô không hứng thú với kiểu kịch bản này, nhưng vẫn ngồi xuống xem cùng. Nội dung chính là nam nữ chính là thanh mai trúc mã, sau một lần say rượu thì ngủ với nhau, tỉnh lại không biết đối mặt với nhau như nào, còn xen kẽ hồi ức thanh xuân vườn trường của nam nữ chính.
Cốt truyện cũ rich nhưng vì diễn viên nam nữ chính có giá trị nhan sắc cao, lại là chuyện tình cảm ngọt ngào nên gần đây rất nổi tiếng.
Thích Tiểu Vi: "Sao em cũng bắt đầu xem thể loại này?"
Quý Thanh Thức quay đầu, Thích Tiểu Vi lại nói: "Chị cũng đã xem được vài ngày rồi, hôm nay là lần đầu tiên em xem cùng chị."
Quý Thanh Thức: "Em không để ý... cái này đẹp sao?"
Thích Tiểu Vi gật đầu "cũng được", nói xong lại nằm xuống: "Đi làm đầu óc mệt mỏi trống rỗng, chị không còn tâm trí để xem mấy phim truyền hình, nên cứ xem mấy loại ngọt ngọt ngốc nghếch này đi."
Quý Thanh Thức cười cười, xem thêm một tập nữa mới đi lấy quần áo tắm rửa.
Một tuần sau, Quý Thanh Thức cũng không gặp lại Chung Nhiên. Nghe đồng nghiệp nói gần đây anh không ở Ninh Xuyên, Quý Thanh Thức cũng không vội trả lại cà vạt cho anh.
Cô vốn định hôm sau khi giặt sạch đưa cho đồng nghiệp hoặc bên lễ tân khách sạn đưa lại cho anh, nhưng nghĩ cẩn thận lại thì thấy không thích hợp.
Hơn nữa Quý Thanh Thức cũng không biết kiểu này có bị quy là trốn anh đi đường vòng không. Mà cô cũng không muốn bị trừ lương thưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên đợi Chung Nhiên quay lại.
Chạng vạng ngày chủ nhật, thẻ phòng của Quý Thanh Thức bị hết hạn nên cô phải đến quầy lễ tân đổi thẻ, nhân viên lễ tân đang tiếp khách nên cô đứng đợi bên cạnh.
"Xin lỗi, tầng 15 đã được bao toàn bộ, tạm thời không đặt được." Nhân viên lễ tân kiên nhẫn giải thích, sắc mặt khó xử.
Khách là một người phụ nữ trang điểm đi giày cao gót, đeo kính râm, son môi đỏ thắm, khí thế kiêu ngạo: "Tôi biết ai đang ở tầng 15, tôi quen Chung tổng, cứ để tôi lên chào hỏi, cô cứ làm thủ tục đăng kí đi."
Nhân viên lễ tân khó xử: "Chúng tôi chưa nhận được thông báo, thật sự không thể làm cho cô, mong cô thông cảm."
"... Hoặc cô gọi điện liên lạc với Chung tổng một chút, mong cô thông cảm cho công việc của chúng tôi."
Người phụ nữ kia như bị những lời này chặn họng, đi giày cao gót lộc cộc về phía sô pha. Quý Thanh Thức lúc này mới chú ý, ở trên sô pha có một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc thời trang, đội mũ đeo kính râm che mặt, đang dựa vào sô pha chơi trò chơi.
Người phụ nữ kia trao đổi với cô gái, trên mặt cô gái hiện lên sự không kiên nhẫn và ảo não. Quý Thanh Thức cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt, những nghĩ mãi vẫn không nhận ra mình đã gặp ở đâu.
Thẻ phòng nhanh chóng được đổi lại. Quý Thanh Thức đang muốn lên phòng thì nghe thấy đằng sau có người gọi tên cô: "Tiểu Thanh Thức."
Cô quay lại thì thấy đó là Thi Húc và Cao Thừa Thánh đang đi vào. Quý Thanh Thức ngừng lại, xoay người nói: "Mấy người đã quay lại rồi sao."
Cao Thừa Thánh cười haha: "Sao cô biết chúng tôi vừa mới trở về?"
"Tôi nghe nói các anh cùng Chung tổng đi công tác." Quý Thanh Thức hỏi: "Chung tổng cũng đã trở về rồi sao?"
Cao Thừa Thánh: "Về rồi, trưa nay mấy vị lãnh đạo thành phố mời cơm, lăn lộn không ít." Anh quơ đồ vật trong tay, "Hai chúng tôi còn phải đi mua thuốc giải rượu cho anh ấy."
Quý Thanh Thức vội nói: "Vậy hai người có thể chờ tôi một chút không? Tôi có đồ đưa cho anh ấy, chờ tôi ở lầu 8, tôi đi lấy, nhanh thôi."
Cao Thừa Thánh và Thi Húc liếc nhau, không nói được hay không được, chỉ thấy trong mắt đối phương sự ăn ý.
Cao Thừa Thánh duỗi tay đem túi thuốc dúi vào tay Quý Thanh Thức: "Cô cũng muốn đưa đồ? Vậy quá trùng hợp, bọn tôi còn đang có việc, phiền cô đưa cả thuốc cho anh ấy, được không?"
"Không phải..."
Thi Húc nhấn thang máy chọn tầng 15: "Phòng 1501."
Nói xong hai người đồng loạt lùi lại, ôm quyền chào cô, Thi Húc nói: "Cảm ơn Tiểu Thanh Thức."
Cao Thừa Thánh: "Lần sau mời cô ăn cơm."
"...."
Quý Thanh Thức còn không kịp trả lại đồ hai người họ đã xoay người bỏ của chạy lấy người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]