"Chung tổng." Quý Thanh Thức thấy anh lại đây thì buông chân, ngồi ngay ngắn lại. Cô thấy trên tay Chung Nhiên đang cầm hóa đơn tiền viện, nói: "Hết bao nhiêu ạ, tôi chuyển cho ngài."
"Tính là tai nạn lao động." Chung Nhiên thuận miệng nói một câu
Tuy anh nói thế, nhưng Quý Thanh Thức vẫn lấy hóa đơn, nghiêm túc cất vào túi, công ty trả tiền cùng tiền của Chung Nhiên cô xem là hai chuyện khác nhau, tuy rằng của công ty cũng là của anh.
Về công hay tư, Quý Thanh Thức đều thiếu anh ân tình.
"Hôm nay cảm ơn ngài."
Chung Nhiên ừ một tiếng đáp lại. Ở phòng cấp cứu không có người, Quý Thanh Thức chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, dạ dày nôn nao, đầu đau như muốn nứt ra, cả người không có sức. Cô nằm nghiêng, nhắm chặt mắt lại, tay khoanh trên ngực, cả người cuộn tròn lại.
Chung Nhiên ở bên nhìn, thấy cô rất khổ sở nhưng không kêu một chút nào.
Chính là chịu đựng.
Ánh mắt anh dừng lại, một cô gái nhỏ nhắn như thế sao lại có tính nết như vậy.
Quý Thanh Thức nằm ở phòng quan sát, nửa ngủ nửa tỉnh, sau hai tiếng thì mới cảm thấy thoải mái hơn chút. Trong phòng vẫn trống vắng như cũ, khi cô đến bên giường bên kia còn có đứa bé mập mạp mười mấy tuổi cùng mẹ của nó, giờ này cũng đã ra viện rồi.
Giống như chỉ còn lại mình cô.
Quý Thanh Thức cũng không cần ra vẻ gì, cô vốn dĩ đã quen cảnh xe nhà, không nơi nương tựa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-tuc/2530635/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.