Chương trước
Chương sau
Vân Kiến Thụ cười khổ một tiếng, nói tiếp:" Nàng hỏi ta, có thể đưa nàng theo chúng ta một đoạn đường hay không, ta lúc ấy cũng rất nghi ngờ, mặc dù đối với việc vì sao đêm hôm khuya khoắt một mình nàng ở sơn động ta không hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện nàng lại có võ công tuyệt định, ta lại nghĩ ắt hẳn có liên quan đến ân oán giang hồ"

"Phó tướng đi cùng cũng khéo léo nhắc nhở ta chuyện này, mang theo nàng chúng ta có thể gặp nguy hiểm. Chỉ là, tình huống lúc ấy, ta cũng không muốn cự tuyệt một nữ nhân bất lực được, ta liền hỏi nàng muốn theo chúng ta đi đâu"

"Nàng nói, nàng bỏ phu quân mình đào hôn bỏ trốn, sợ trên đường bị nhà chồng bắt lại, chỉ cần có thể trốn khỏi họ vài ngày, chờ đến lúc sóng yên biển lặng, vì vậy ta đã đồng ý với nàng. Lúc đó, mọi chuyện nàng làm đều bình thường, ta căn bản không nghĩ rằng nàng bị thương nặng, nhưng mà, lúc nàng rời khỏi động, tất cả chúng ta đều sợ đến ngây người"

Vân Kiến Thụ nói, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía Vân Tử Lạc, vẻ mặt đầy hồi tưởng.

Ông ấy nhẹ giọng nói tiếp:" Đó là một mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ, da thịt trơn bóng như ngọc, gương mặt nàng như tranh vẽ. Nàng mặc váy trắng thêu hoa lê thuần khiết, mái tóc đen dài chỉ cài đúng một cây trâm bạc..."

Theo lời ông ấy kể lại, Bắc Đế, Nhiếp chính vương và Thái Hậu đều đưa mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Đúng vậy, ai cũng không thể phủ nhận, đó là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ánh hào quang đủ che lấp người khác.

"Ta cũng không ngờ rằng, nữ nhân hành sự tàn nhẫn đêm qua lại là một người xinh đẹp như vậy, hơn nữa, nàng còn cải trang nam nhi..."

Nói đến đây, ông ấy ngẩng đầu nhìn Bắc Đế, giải thích tiếp:" Lúc ấy ngựa của chúng ta cũng không nhiều, cho nên nàng cũng ta cưỡi chúng một ngựa. Hơn nữa, nàng còn nói cho ta biết, nàng đang có mang, bảo ta không được cưỡi ngựa quá nhanh"

Lòng Vân Tử Lạc chua xót, khi đó, đứa bé trong bụng mẹ chính là mình? Hay đúng hơn là là cỗ thân thể này/

Chỉ là, mẹ không biết rằng mẹ dù cật lực bảo vệ đứa trẻ ấy, thì nhiều năm sau, đứa trẻ ấy cũng phải rời đi..

"Sao nó lại tin tưởng người?"

Bắc Đế không tin hỏi lại, theo lời ông ấy, Thanh Thanh mặc dù dịu dàng, nhưng lại rất thông minh cơ trí, lúc ở Băng Thành vì không có mẹ nên nàng đã biết học cách tự bảo vệ mình.

"Bắc Đế, ngài nói đúng, Thanh Thanh có mang, làm sao chỉ một đêm mà đã tin tưởng chúng ta? Nàng thừa dịp chúng ta dùng cơm trưa liền hạ độc vào cơm, mà thuốc giải thì chỉ có mình nàng biết"

Vân Kiến Thụ thở dài một hơi.

"Tuy nhiên, nàng chỉ đi cùng chúng ta cùng một ngày, buổi tối hôm đó quả nhiến chúng ta liền gặp rắc rối"

"Rắc rối gì?"

Bắc Đế vội hỏi.

"Người truy sát của nàng tìm đến. Đêm hôm đó, lúc chúng ta dựng lều nghỉ lại ve đường, thực ra là Thanh Thanh nghỉ ở trong lều, thị vệ tản ra bốn phía còn ta thì thủ ở trước cửa lều"

NHớ lại những tên sát thủ kía, ánh mắt Vân Kiến Thụ lại có chút run sợ.

"Những người kia võ công cao cường, hơn nữa, lại không giống như thị vệ của phủ, bọn họ ra tay tàn nhẫn, may mà ta có viết chút võ công, nhưng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ đành phải lất nhiều đánh ít, cộng thêm vài chục binh sĩ của ta nữa, miễn cưỡng mới đánh lại được bọn họ, nhưng mà vẫn để lọt vài tên vào trong lều"

"Nhưng mà, Thanh Thanh mặc dù có mang, hơn nữa Bắc Đế ngài còn nói là nàng bị thương, nhưng lúc ấy ta nhìn không ra. bởi vì nàng ta chiêu thức rất nhanh nhậy, mất tên kia đi vào lêu trong nháy mắt liền bị nàng hạ gục, sau đó nàng bảo chúng ta rời khỏi đó. Nhưng trên đường lại gặp một đám người kỳ lạ, lại xảy ra xung đột, ta vì nàng mà đỡ cho nàng một kiếm"

Vân Kiến Thụ cúi đầu, khóe miệng không co rút, giọng nói như có như không bi thương:" Ta biết võ công của nàng giỏi hơn ta nhiều, nhưng khi kẻ địch hướng mũi kiếm về phía bụng nàng, đầu ta không nghĩ được gì theo bản năng liền xông lên trước"

Giọng ông ấy ngừng lại, sau đó cười khổ: "Nếu như quay lại lúc ấy, ta cũng sẽ làm như vậy"

Vân Tử LẠc biết, phụ thân là rung động rồi/

Đúng vậy,theo như lời ông, lúc đó thanh niên trai tráng nhiệt huyết sôi trào, là thiếu niên anh hùng, đối với nữ nhân ưu tú như vậy, sẽ không rung động được sao?

Nhưng mà, thời điểm Vân Kiến THụ ngẩng đầu lên, khóe miệng của ông ấy cong cong, ánh mắt thoáng tia vui vẻ.

"Vì vậy, Thanh Thanh đã chăm sóc ta một tháng"

Khóe miệng ông ấy càng lúc càng vui vẻ, không thể che dấu nổi.

Vân Tử LẠc giật mình, Nhiếp chính vương nhìn thấy ánh mắt của nàng, mở miệng hỏi:" Vân tướng quân, lúc đó ngài bị thương rất nặng sao?"

Vân Kiến THụ gật đầu:" Kẻ địch kia kiếm thuật rất tốt, lúc đó ta có thể mất mạng Nhưng mà, ta không hối hận"

Một câu cuối cùng, ông ấy nói nhưng mang theo ý cười.

Vân Tử Lạc nhìn không được hơi mím môi, ông ấy không hối hận, vì ông ấy được người mình yêu chăm sóc một tháng, hơn nữa sau này không biết còn có thể gặp người đó không"

"Có lẽ phần tâm ý này của ta đã làm Thanh Thanh quên đi dự định ban đầu, nàng nói, nàng muốn cùng ta về nguyên kinh, muốn ta tiếp nhận con của nàng, nàng nói, nàng không muốn mang đưa bé đi theo nàng gặp nạn, nàng muốn con của nàng có cuộc sống vui vẻ bình thường"

"Ta khi đó cũng không biết sao, cũng không nghĩ nhiều đến những chuyện khác, ta căn bản không ngờ rằng, nàng sinh con xong liền biến mất, khi đó nàng đã sắp xếp hết mọi chuyện, cho nên mới giao đứa bé cho ta, ta chỉ nghĩ là nàng giao nó cho ta chăm sóc có phải nàng cũng muốn trở về Vân phủ không. Dù sao, nàng cũng là đào hôn bỏ trốn, như vậy nhất định nàng không muốn trở về phu gia"

"Ta vì nàng mà sắp xếp lại lộ trình, cho dù đã đến huyện Tế Châu cách Chu phủ không còn xa, nhưng chúng ta lại đổi đường, ta tự mình hộ tống nàng về nguyên kinh, mà phó tướng đi theo ta lại đên đón phu nhân của ta"

"Chuyện về sau.... Khi nàng sinh con xong, cơ thể nàng đột nhiên suy yếu hắn, không cách nào khôi phục được, nàng mới kể chuyện Lưu Ly các cho ta, nàng nói trời giáng phượng tinh, nếu như phượng tinh tắt là nàng đã chết"

Nói đến đây, giọng Vân Kiến Thụ đã nghẹn ngào.

"Ta biết, nàng chưa từng thích ta, nhưng mà, ta thích nàng, cứ như vậy mà thích nàng, ta muốn giữ nàng lại bên cạnh nàng, cho dù nàng không thích ta, nhưng ta chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ cũng sẽ vui vẻ, chỉ cần nàng thích, ta có thể vì nàng...."

Đột nhiên, ông ấy nhìn thái hậu một cái, câu cuối cùng cũng kịp nuốt xuống, một câu:" Vì nàng mà buông bỏ quyền lực..." bị ông nuốt xuống.

Ông ấy biết rõ, cho dù Lâm Thanh Thanh không thích ông, nhưng chỉ cần nàng nói một câu, nàng nguyện ý đi theo mình, nhưng không muốn chung phu quân cùng Chu thị, ông ấy nhất định sẽ không nói hai lời mà từ bỏ Chu thị, hơn nữa sẽ đưa nàng đến bất kỳ chỗ nào nàng muốn.

Chỉ là, mặc dù thế nào, dù người kia không tồn tại, thì ánh mắt của nàng, cũng không nhìn về phía ông ấy một lần...

Bởi vì trong ánh mắt nàng luôn chứa hình bóng của người khác.

Ông đã nghĩ, phu quân của nàng nhất định là một tên khốn kiếp!

Nữ nhân tốt như vậy, cho dù nàng đào hôn bỏ trốn, nhưng sao lại phái cả sát thủ truy sát nàng.

Mà dưới ánh mắt nàng, rốt cục là ai?

"Sau khi sinh con thân thể Thanh Thanh liên tục yếu đi sao?"

Sắc mặt Bắc Đế đột nhiên lạnh băng, nghiêm nghị hỏi.

Vân Kiến Thụ bi thương nói:" Là do trúng độc, nàng nói nàng bị trúng kịch độc, tên là Huyền Linh Hoa"

"Huyền Linh Hoa"

Bắc Đế đập bàn, hàng mày lộ rõ vẻ khiếp sợ.

"Sao vậy ông ngoại?"

"Lạc nhi.." Bắc Đế đưa tay qua đặt lên cổ tay ngọc của Vân Tử Lạc,chỉ đơn giản là bắt mạch cho nàng.

Vân Tử Lạc không khỏi có chút khẩn trương.

Nhiếp chính vương đứng bên cạnh cũng trầm giọng nói:" Huyền Linh Hoa là kịch độc thế gian, không làm chết người, nhưng mỗi đêm trăng tròn người trúng độc sẽ cảm thấy toàn thân như lửa dốt, nóng bức vô cùng, nói như vậy, độc này sẽ không làm chết người, trừ khi, thân thể người kia suy yếu, chẳng hạn như..."

"Chẳng hạn như, sau khi sinh con"

Vẻ mặt Vân Tử Lạc khiếp sợ.

"Ừm" Nhiếp chính vương nhìn về phía nàng khẽ gật đầu một cái, đôi mắt phượng như che dấu ý tứ khác.

Bắc Đế nhấp mi, buông cổ tay của Vân Tử Lạc ra, từ từ ngồi xuống ghế.

"Bắc Đế, Lạc nhi có nặng lắm không?"

Sắc mặt Thái Hậu khẩn trương, hỏi.

"Lạc nhi, cũng trúng loại độc này sao?"

Vân Kiến Thụ hoảng hốt.

Nhiều năm nay, Lạc nhi ngoại trừ độc trên mặt, còn lại đều khỏe mạnh.

Bắc Đế nhìn Vân Tử Lạc, cúi đầu mở miệng nói:" Không sao"

Nhưng mà, ánh mắt của ông ấy... rõ ràng lại không phải vậy.

Nhiếp chính vương lập tức chau mày, đôi mắt phượng lộ vẻ lo lắng, chàng đứng dậy đi đến bên cạnh Vân Tử Lạc, đặt tay lên chỗ Bắc Đế vừa đặt tay.

Xác thực là không sao nhưng lại có chút không thích hợp.

Vân Tử Lạc ngửa đầu nhìn gương mặt của chàng.

Gương mặt tuấn mỹ như vậy, da mặt của chàng đẹp hơn da bàn tay rất nhiều, ít nhất cũng được như Cảnh Hoa vương phi, mày kiếm nghiêm nghị, đôi môi hơi mím thành một đường thẳng.

Có người nói, môi mỏng là bạc tình, lúc nhìn thấy đôi môi mỏng mà đỏ thắm của chàng, vân Tử Lạc không khỏi cười khẽ một tiếng.

Nam nhân lãnh khốc vô tình này, chàng sao lại bạc tình được chứ?

Vô tình, lại đến bạc tình sao?

Huống chi, chàng đối xử với nàng từ đầu đến cuối đều có tình có nghĩa, nàng cũng tin tưởng tương lai của mình với chàng. Đôi mắt phượng của Nhiếp chính vương hơi híp lại, hàng mi dài hơi động, Vân Tử Lạc ngắm nhìn chàng đến ngây ngẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.