Vân Kiến Thụ cười khổ một tiếng, nói tiếp:" Nàng hỏi ta, có thể đưa nàng theo chúng ta một đoạn đường hay không, ta lúc ấy cũng rất nghi ngờ, mặc dù đối với việc vì sao đêm hôm khuya khoắt một mình nàng ở sơn động ta không hỏi nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện nàng lại có võ công tuyệt định, ta lại nghĩ ắt hẳn có liên quan đến ân oán giang hồ"
"Phó tướng đi cùng cũng khéo léo nhắc nhở ta chuyện này, mang theo nàng chúng ta có thể gặp nguy hiểm. Chỉ là, tình huống lúc ấy, ta cũng không muốn cự tuyệt một nữ nhân bất lực được, ta liền hỏi nàng muốn theo chúng ta đi đâu"
"Nàng nói, nàng bỏ phu quân mình đào hôn bỏ trốn, sợ trên đường bị nhà chồng bắt lại, chỉ cần có thể trốn khỏi họ vài ngày, chờ đến lúc sóng yên biển lặng, vì vậy ta đã đồng ý với nàng. Lúc đó, mọi chuyện nàng làm đều bình thường, ta căn bản không nghĩ rằng nàng bị thương nặng, nhưng mà, lúc nàng rời khỏi động, tất cả chúng ta đều sợ đến ngây người"
Vân Kiến Thụ nói, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía Vân Tử Lạc, vẻ mặt đầy hồi tưởng.
Ông ấy nhẹ giọng nói tiếp:" Đó là một mỹ nhân xinh đẹp như tiên nữ, da thịt trơn bóng như ngọc, gương mặt nàng như tranh vẽ. Nàng mặc váy trắng thêu hoa lê thuần khiết, mái tóc đen dài chỉ cài đúng một cây trâm bạc..."
Theo lời ông ấy kể lại, Bắc Đế, Nhiếp chính vương và Thái Hậu đều đưa mắt nhìn về phía Vân Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021171/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.