Vân Tử Lạc nhìn gương mặt của Nhiếp chính vương, nhìn chàng khép mi, nhìn chàng nâng tay trái của mình lên, tay phải tự nhiên thả xuống, ba ngón tay đặt lên cổ tay mình.
Mu bàn tay chàng rất sạch sẽ, là bởi vì phải ngâm gió tuyết thường xuyên sao, thế nhưng lòng bàn tay của chàng lại chai sạn,đường đường là Nhiếp chính vương, là thế tử một nước, thế nhưng lòng bàn tay của chàng lại chai sạn, điều này làm cho Vân Tử Lạc không khỏi đau lòng.
Nhưng mà, nhìn bàn tay đang bắt mạch cho mình, nàng lại không khỏi miên man nghĩ ngợi, hai bàn tay này, đã vô số lần cởi bỏ y phục của nàng, vô số lần chạy loạn trên thân thể mềm mại của nàng, đưa nàng đến khoái lạc cực hạn....
Nghĩ đến đây gò má nàng không khỏi đỏ ửng.
Nhưng mà, suy nghĩ này nàng lại không ngăn nó lại được, không biết có phải vì gấn chàng bị chàng cuốn hút hay không? Vân Tử Lạc nghiêm túc kiểm điểm mình, nhớ lại lúc ở Đông Lâm, nàng phát hiện nàng đã yên chàng sâu đậm không thể rời xa chàng được...
Nhìn bàn tay chàng, nàng lại miên man nghĩ ngợi lung tung.
"Nghĩ gì thế"
Đột nhiên, giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền xuống, Nhiếp chính vương đã mở mắt nhìn nàng.
"Nghĩ gì mà mạch loạn như vậy?"
Chàng nghi ngờ liếc nàng một cái.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nhưng cả gương mặt ửng hồng, nhất là đôi mắt hạnh vẫn còn vẻ thẹn thùng, nhưng lại lộ rõ tình yêu sâu đậm.
Nhiếp chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhi-y/2021173/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.