Cũng chẳng mấy hôm là Thiên Ý được Trương Thành cho phép trở về, lần này Lưu Ngọc Lễ không dám bắt ép cô vào căn phòng kín bưng kia nữa. Bọn họ dọn đến một căn phòng khác tuy diện tích bé hơn nhưng cửa sổ là nơi đón ánh nắng rất tốt sẽ không để cô cảm thấy ngột ngạt, thái độ của Lưu Ngọc Lễ đối với cô cũng đặc biệt cung kính hơn. Có điều vẫn là không dám hết mực tin tưởng, camera vẫn ở khắp nơi, vệ sĩ cũng không ít đi là bao.
" Anh vẫn còn để đám người đó ở đây, không có lòng tin như vậy? "
Nụ cười trên khóe môi rất sượng, anh muốn hòa bình
" Vậy đi Thiên Ý, chúng ta mỗi người nhường một bước, em có thể thoải mái đi lại quanh đây làm những gì em muốn dưới sự quan sát của vệ sĩ. Chỉ cần em không bỏ trốn cái gì cũng dễ nói "
Cô bước đến bên cửa sổ ngó nghiêng nhìn xuống
[ Quả nhiên có rất nhiều người ]
Nhớ lại lời Trương Thành nói đây là thời điểm Lưu Ngọc Lễ cảm thấy hổ thẹn nhất có thể lợi dụng thời khắc này để bản thân sống tốt hơn một chút
" Tôi muốn mỗi tuần rời khỏi đây một lần thay đổi chút không khí "
" Phải có vệ sĩ đi theo, còn nữa không được ra khỏi Bất Kiến "
Đây là giới hạn cuối cùng của anh, Thiên Ý cũng rất biết điểm dừng không thể ép anh lùi thêm nữa
" Được "
…
Lữ Gia Duy nhận được tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/3355498/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.