Băng ca chuyển đưa Thiên Ý vào phòng cấp cứu của nhà an toàn, Lưu Ngọc Lễ muốn theo vào cùng nhưng bị Trương Thành ngăn lại
" Cậu ở bên ngoài đi "
Cánh cửa khép lại như ngăn cách thành 2 thế giới, Trương Thành cùng y tá nhanh chóng cấp cứu cho Thiên Ý tình trạng hết sức nguy kịch. Lưu Ngọc Lễ chờ bên ngoài từng phút từng giây đều như cấu xé dằn vặt chính mình, có phải anh đã quá ích kỷ nhỏ nhen nên mới khiến cho Thiên Ý giận đến như vậy không tiếc mạng mình cũng muốn rời bỏ anh. Anh không nên trả thù cô cấm túc Thiên Ý vào bí bách ngột ngạt như thế, là anh đã sai trong cách lựa chọn phương thức giữ cô lại bên mình.
Lưu Ngọc Lễ hướng mắt lên trên, anh chắp tay lại âm thầm khấn vái, chỉ cầu mong ông trời đừng tàn nhẫn như thế đừng vội vàng cướp mất người đó khỏi anh, anh mong cô gái của mình cả đời bình an khỏe mạnh bao nhiêu đau đớn khổ sở đều cứ trút hết lên anh là được đừng để cô chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa.
Sau khi đã thành công kéo Dương Thiên Ý một chân bước từ cửa chết trở về, Trương Thành mệt nhọc ngã người tựa vào tường, anh không vội cho thông báo ngay cho Lưu Ngọc Lễ mà chỉ bảo những y tá khác ra ngoài phần còn lại bản thân sẽ tự lo liệu.
Những y tá khác rời đi một lúc sau Thiên Ý cũng mơ hồ tỉnh lại, nhìn mấy bóng đèn trong phòng cấp cứu chiếu đến chói cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/3355140/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.