Nhiều ngày liền trôi qua cô vẫn y hệt như chim trong lồng như cá trong chậu bị nhốt giữa căn phòng rộng lớn không thấy ánh mặt trời, mỗi tối Lưu Ngọc Lễ sẽ về, anh thường xuyên uống say rồi lại ép buộc Thiên Ý phải ân ái, anh điên cuồng, thô bạo, có trời mới biết cô cảm thấy bất lực và đau đớn thế nào, điện thoại Trương Thành đưa cho cũng đã bị anh cuỗm mất, nhiều lần tìm kiếm cơ hội thoát thân nhưng lại lực bất đồng tâm.
Thiên Ý biết nếu bản thân không tìm được cơ hội thông báo tình hình của mình cho Lữ Gia Duy biết thì phía Hạnh Ái sẽ lo lắng đến chết mất thôi.
Đêm qua Lưu Ngọc Lễ không về cô mới tìm được chút bình yên, trời vừa sáng thím Trần lại mang đồ vào cho Thiên Ý, bà ấy nhận nhiệm vụ trông chừng cô, quản lý giờ ăn giấc ngủ rồi báo cáo lại tình hình cho Lưu Ngọc Lễ
" Phu nhân dùng bữa sáng đi, hôm trước cô nói thức ăn đậm vị quá tôi đã đổi sang đạm bạc một chút. Ăn rồi thì dùng vitamin tôi đặt ở đây nhé "
Để thức ăn cùng một viên thuốc trên bàn bên cạnh là cốc nước ấm, sáng nào cũng vậy bà ấy phải đợi cô dùng xong thì mới đi, Thiên Ý đuổi cỡ nào cũng không được.
" Cháo một lát tôi sẽ dùng, thuốc đó tôi thấy không cần thiết thím mang ra ngoài đi "
" Phu nhân đừng làm khó tôi, ông chủ đã dặn phải thấy cô dùng xong mới được đi "
Cô bực tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nhau-mot-doi/3354042/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.