Đó là một đêm mưa Giang Nam không thể bình thường hơn, gió đêm thổi qua hành lang, xen lẫn vào mùi tanh của bùn đất và cỏ xanh. Đèn đuốc dưới hành lang đều đã tắt hết, một mình Từ Nguyên cầm theo cây nến và chiếc dù đi qua hành lang, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, ánh nến bị dập tắt, một chút khói bay lên. Tiếng mưa rơi xuống đất ngày càng rõ ràng, lộp độp lộp độp chạm vào tảng đá xanh, xa xa truyền đến tiếng người và tiếng đánh nhau mơ hồ.
Trong gió mang theo một ít mùi vị tanh ngọt, rất nhạt, nhưng lại khiến cho lòng người xao động bất an. Từ Nguyên tăng nhanh cước bộ, cánh cửa ở tiền viện đã bị gió thổi mở tung, loạch xoạch kẽo kẹt vang vọng. Y vươn tay đóng cửa, bỗng nhiên lại bị một luồng lực gắt gao chặn lại. Một thanh kiếm chặn ngang giữa hai cánh cửa, nam nhân một thân hắc y nằm dưới đất, nước mưa quanh thân còn mang theo một màu hồng chói mắt.
“Lão bản, tá túc”.
Người lui tới trong khách điếm đều biết, Từ lão bản vẫn luôn mang khăn che mặt kia mới nhặt được một miếng cao da chó*, đã không trả tiền còn suốt ngày ỷ lại. (* ý chỉ bám dính người)
“Từ lão bản”. Nam nhân chống hai tay trước quầy, nhìn Từ Nguyên một tay cầm bút, một tay bận rộn gảy bàn tính.
“Hả?”
“Ta gọi Ninh Tử An”.
“Biết rồi”.
“Ngươi thì sao?”
“Từ Nguyên”.
“Tên thật?”
“Giả”.
Nghe nói kiếp trước quay đầu nhìn lại năm trăm lần, mới đổi được kiếp này một lần gặp gỡ. Mối lương duyên này, nên buông hay giữ? Mời các bạn cùng theo dõi truyện!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.