Dưới trời mưa Giang Nam, mỗi ngày như dừng lại trong con ngõ ấy, tới tới lui lui cũng chỉ là vài người vài chuyện như vậy. Ninh Tử An nghĩ, mỗi ngày mà cứ trôi qua bình yên không sóng gió gì như thế này, hắn cũng có thể trở thành ‘thế ngoại cao nhân’ giống như Từ Nguyên vậy, không sợ cùng y cãi vã nữa.
Đường trong ngõ hẻm hắn không quá quen, chỉ biết là Từ Nguyên nói với hắn, khi ra ngoài nếu gặp phải ngõ cụt thì đi vòng qua, đi tiếp nửa canh giờ có thể ra khỏi ngõ hẻm, bên ngoài ngõ chính là cửa thành, phía dưới cửa thành có một lão đầu chuyên bán các loại hoa tửu —— Từ Nguyên nói: “Ngươi đem hoa đào của ta đều phá nát hết rồi, hoa đào năm nay không ủ rượu được”.
Thật vất vả đi ra ngoài ngõ, giày đã ướt hết, Ninh Tử An xoay người lại nhìn cửa thành, không có một bóng người, nhưng trên tường thành lại treo một khối quỷ diện lệnh màu đen.
Ninh Tử An siết chặt cán dù —— quả nhiên vẫn là trốn không thoát.
Khí trời từng ngày từng ngày trở nên ấm áp, Từ Nguyên lại càng cảm thấy lạnh, y nghĩ có lẽ là bị Ninh Tử An lây bệnh. Y đứng dậy rót cho mình một chén trà nóng, ủ trong lòng bàn tay.
Chiếc quạt của thuyết thư nhân đã sớm bị gõ đến liểng xiểng, gã không còn cách nào khác đành phải giả tiếng quạt, hô một tiếng: “Này!”
Từ Nguyên thổi thổi hơi nóng bốc lên từ chén trà, nghĩ Ninh Tử An cũng sắp trở về rồi.
Thuyết thư nhân đứng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nguyet-dang-hoa-chi/24269/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.