Ninh Tử An biết cái miệng kia của Từ Nguyên mở ra là biết cắn người, lời từ miệng y mà ra, có những lúc một chữ chính là một cái gai.
Trong lòng rõ ràng là thế, ấy vậy mà vẫn không học được ngoan ngoãn, hết lần này đến lần khác đi khiêu khích người ta.
Mãi cho đến tận ngày hôm qua, lúc đầu hắn nhìn thấy Từ Nguyên, trong lòng vẫn còn sợ hãi trốn tránh khắp nơi, thật giống như chỉ cần một ánh mắt của Từ Nguyên phóng đến là chính mình sẽ một đòn mất mạng, chết không có chỗ chôn.
Từ Nguyên lại giống như chưa có gì phát sinh, như trước ngồi ở sau quầy, tính sổ sách của y.
Mỗi ngày của Từ Nguyên trôi qua đều không khác nhau lắm, pha trà, ủ rượu, tính sổ, nghe kể chuyện, liền ngay cả việc bị khách nhân bên cửa sổ chiếm tiện nghi cũng là chuyện xảy ra mỗi ngày. Chuyện dư thừa một cái không có, chuyện cần làm một cái cũng không hơn.
Giống như một kịch bản ngày nào cũng diễn, thế nhưng Từ Nguyên mỗi một ngày đều diễn đến say sưa ngon lành.
Ninh Tử An nghĩ, hắn không đấu lại Từ Nguyên là có lý do, rất nhiều lúc chính mình lỗ mãng như một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, mà mỗi ngày của Từ Nguyên thì lại trôi qua trong yên ả trầm lắng, giống như một lão đầu đã hiểu thấu thế gian.
Thế ngoại cao nhân cùng với tiểu tử vừa ra đời, đương nhiên là không thể so sánh.
Ninh Tử An tìm cho mình một lý do không tệ, tâm lý được an ủi rất nhiều, nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lac-nguyet-dang-hoa-chi/24267/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.