“Sau đó em còn gặp Lâm Tiểu Hà không?” Lương Hi hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cô ấy từng đến trường học rất nhiều lần, còn từng… đánh Chu Mộng Ni. Em biết chuyện này không?”
Trên mặt Dương Thanh hiện lên vẻ khó có thể tin, cô ấy nhích người, vội nghi hoặc hỏi lại: “Cậu ấy đánh Chu Mộng Ni, chuyện khi nào vậy ạ?”
“Tháng 2 năm 1994, giáo viên ở trường học nói hôm có trời đổ tuyết, cô ấy mặc một cái áo đơn bạc đến trường học. Sau đó đánh Chu Mộng Ni một trận, còn luôn miệng nói muốn báo thù.” Lương Hi dừng lại một chút, bây giờ cô cảm thấy, chắc chắn “báo thù” mà Lâm Tiểu Hà nói có liên quan đến Dương Thanh, chỉ là, Dương Thanh không biết chuyện này thì cũng thật kỳ lạ: “Lúc ấy giáo viên ở trường không rõ vì sao cô ấy làm như vậy, chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện. Em… không biết ư?”
“Tháng 2 năm 1994…” Dương Thanh lẩm bẩm lặp lại một lần, cô ấy lắc lắc đầu: “Khi đó em đã chuyển trường.”
“Chuyển trường?”
Dương Thanh lên tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi Lâm Tiểu Hà về nhà, đám người Chu Mộng Ni kia biết em không có cậu ấy, càng bắt nạt em nghiêm trọng hơn. Em không thể học tập, cũng không thể vẽ tranh, đành phải nói với mẹ là em muốn chuyển trường. Sau khi học xong lớp 10, mẹ em đã cho em chuyển sang một trường cấp ba khác.”
“Vậy à.” Lương Hi hiểu ra: “Nhưng em và Lâm Tiểu Hà mất liên lạc nhiều năm như vậy, em không đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-da-giet-co-ay/2587957/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.