Nói ra thì cũng là do vận mệnh trêu đùa, lần đó, bởi vì Dương Thanh bị thương nên không thể hoàn thành bức vẽ cho Lâm Tiểu Hà. Trong những ngày sau đó, Lâm Tiểu Hà cũng không có cơ hội đến nhà Dương Thanh. Cô ấy luôn có việc bận, có đôi khi là về nhà hỗ trợ làm việc nhà nông, có đôi khi là đi giúp con nhà chú học thêm…
Thời gian trôi qua thật nhanh chóng, qua mùa thu, mùa đông tới, rồi mùa đông qua, mùa xuân lại đúng hẹn mà tới.
Cuối tháng 2 năm 1993, qua một cái Tết Âm Lịch đông vui, trường cấp ba trấn Lương Vân lại khai giảng. Kỳ nghỉ đông này, Dương Thanh không thể liên lạc với Lâm Tiểu Hà nữa. Không phải cô không muốn mà là điều kiện nơi này không cho phép, không có điện thoại, viết thư cũng rất khó khăn. Lúc cô ở nhà, thường xuyên tưởng tượng Lâm Tiểu Hà sẽ làm việc gì ở nhà. Cô suy đoán, nhất định Lâm Tiểu Hà sẽ nghiêm túc làm hết bài tập mỗi môn, sẽ giúp mẹ làm việc nhà nông, có khi cô ấy cũng nhớ tới Dương Thanh vào khoảnh khắc nào đó hay chăng.
Tưởng tượng đôi bên cùng nhớ mong nhau, lòng Dương Thanh lại dâng lên chút ấm áp. Cô dùng tiền mừng tuổi cậu cho để mua quà mừng năm mới tặng Lâm Tiểu Hà, hy vọng có thể đưa cho cô ấy khi bắt đầu học kỳ mới.
Buổi tối ngày đầu tiên khai giảng, Dương Thanh đã vội không chờ nổi mà gọi Lâm Tiểu Hà lên sân thượng ngắm trăng.
Hôm đó thời tiết rất tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-da-giet-co-ay/2587960/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.