Vòng tay Hà Đặng Siêu quàng qua người làm Khế Phương ná thở không yên. Nhưng âm thanh bên ngoài vừa truyền lại đã nhanh chóng được giãn nở tâm trạng.
Tuy Khế Phương cười tươi là thế nhưng sắc mặt Hà Đặng Siêu lại không được tốt hệt như tâm trạng của hắn bây giờ. Hắn đặt Khế Phương sang thành ghế, mắt cau có nhìn ra bên ngoài cửa:
“Là tên nhãi ranh nào phá hỏng chuyện tốt của ông đây?”
Cánh cửa mở toang, bên ngoài Trịnh Đăng Bảo mặc nguyên bộ tang phục trước cửa.
Khế Phương tròn mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Là sao đây? Bộ đồ trắng này? Rốt cuộc là chuyện gì? Nhưng câu hỏi chưa kịp thốt ra từ miệng, Hà Đặng Siêu đã với tay nhấn chuông bảo vệ rồi quay lại Khế Phương dịu dàng:
“Bảo bối ngoan. Em đừng sợ! Có anh ở đây, mặc kệ hắn không cần để ý!”
Rồi nhanh chóng bước ra khỏi cánh cửa lớn tìm đến Trịnh Đăng Bảo:
“Mày tới đây làm gì?”
Trịnh Đăng Bảo mắt không rời khỏi Khế Phương, hất Hà Đặng Siêu về một phía. Nhưng Hà Đặng Siêu cũng chẳng phải kẻ vừa, hắn nhanh chóng túm lại áo của Trịnh Đăng Bảo kéo lại còn quay nhìn Khế Phương đang ngồi bên trong nở ra tiếng cười lớn như thể một kẻ chiến thắng.
Trịnh Đăng Bảo nhìn Khế Phương mà lớn tiếng:
“Cô ra đây cho tôi! Tại vì cô, tại vì cái tình cảm chó chết của cô mà bây giờ... bây giờ ba tôi đã không còn nữa. Tôi sẽ bắt cô phải trả giá!”
Khế Phương nghe vậy nhanh chóng bước tới bậc cửa. Khoé mắt cô đã cay xè không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917911/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.