Khế Phương quay lại gian ký túc xá. Một ngày dài chịu đựng dây dợ bảo hộ quanh người đã làm cô như kiệt quệ. Khuôn mặt Chinh Hương, à bây giờ phải gọi là Hương Phong giả tạo càng khiến Khế Phương buồn nôn tới tận cổ.
"Suýt chút nữa là đánh cho cô ta một trận rồi. Nghĩ sao mà có thể cho rằng Khế Phương này không xứng đáng hít thở cùng một bầu không khí với cô ta?"
Khế Phương chính là phỉ nhổ vào đống suy nghĩ tởm lợm ấy. Nhưng cô là một người tốt, một người hiểu chuyện và tất nhiên sẽ không tranh chấp với những kẻ tự cho rằng mình hơn như thế.
Khế Phương lôi chiếc điện thoại trong túi xách, dòng tin nhắn ngày hôm nay vẫn còn đó mà cô lại chưa kịp trả lời.
"Tút...tút...tút..."
Tiếng vang điện thoại rơi vào im lặng. Đầu dây bên kia chưa kịp bắt máy.
"Sao bây giờ em mới gọi cho anh?"
Dư Vu Quân mang giọng điệu nhiều phần hờn dỗi ấm ức mãi mới thèm bắt máy.
"Anh biết hôm nay em làm gì mà! Tuy là đóng vai phụ nhưng nhiều cảnh bay lượn, cả người em sắp bị đám dây bảo hộ ép tới thâm tím rồi."
"Anh mua thuốc rồi qua chỗ em nhá!"
Khế Phương nghe thấy giọng điệu gấp rút vậy mà bản thân cũng hoảng loạn sợ hãi:
"Không cần đâu! Bây giờ cũng muộn rồi! Hơn nữa em cũng cầm theo thuốc."
Câu nói chưa kịp ngắt đã chỉ kịp nghe thấy từng tiếng điện thoại ngắt quãng rời rạc. Dư Vu Quân tắt máy từ bao giờ chẳng biết. Liệu hắn ta có nghe thấy những lời ngăn cản của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917887/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.