“Khế Phương! Cô lại không chú tâm đến lời nói của tôi nữa sao?”
Sắc giọng giận dữ vang lên, Bạch Đăng Kỳ trừng mắt nhìn Khế Phương như thể chỉ muốn lao đến bóp một nhát chết không kịp phản kháng.
“Dạ!”
“Cô lại để tâm hồn trên mây? Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô có biết chúng ta đang ngồi họp vấn đề gì không? Cô có hiểu tính nghiêm trọng không? Trời ơi! Sao tôi lại có một cấp dưới loằng tà ngoằng như cô vậy?”
Bạch Đăng Kỳ vẫn là vừa than thở vừa tu ừng ực tách cafe lạnh trên bàn. Mà chắc tách cafe ấy cũng phải tách thứ mấy trong cuộc họp này rồi.
Khế Phương không để ý. Bây giờ trong đầu cô thực sự rất hoang mang, cả trăm ngàn câu hỏi hiện lên bao phủ trí óc. Lời cầu hôn đêm qua vẫn là một lần từ chối nhưng cái cảm giác lại hoàn toàn khó hiểu. Hắn ta không hề ngạc nhiên, không hề nghi ngại xuất thân hay quá khứ của cô, cũng chưa từng hỏi cô về công việc hiện tại ấy vậy lại có thể điềm nhiên câu hôn. Cô không hiểu, không rõ ràng thực chất người đàn ông ấy đang suy tính điều gì? Liệu có phải cho cô những ngọt ngào rồi phũ phàng tước bỏ? Hay sẽ mãi dịu dàng với tấm chân tình ngày càng bùng cháy trong lòng Khế Phương?
“Bắt đầu từ mai cô sẽ theo đoàn phim. Bên đấy đang thiếu một diễn viên người hầu cho nữ chính. Tính cách xây dựng hoàn toàn phù hợp với cô. Hơn nữa cũng không cần biểu đạt gì hết, chủ yếu là khi nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-toi-bo-anh-roi/917886/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.